Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 970: Thật Tiện

Giữa sân, mọi người dồn dập nhìn về phía Diệp Huyền cùng Nam âm cách đó không xa.

Nam âm nhìn Diệp Huyền đang ở đằng xa:

- Ngươi có thể chữa trị không gian.

Diệp Huyền gật đầu.

Nam âm hỏi:

- Ngươi làm được bằng cách nào?

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Không nói cho ngươi.

Cũng may không khinh địch!

Nam âm yên lặng.

Nếu như hắn bị cỗ lực lượng kia đánh trúng, hẳn phải chết không nghi ngờ!

- Đó là đạo tắc, Đại Địa đạo tắc cùng Không Gian đạo tắc, hắn lợi dụng Không Gian đạo tắc chữa trị không gian, nếu ngươi vận dụng lực lượng khác, liền thắng.

Trong nháy mắt vừa rồi, nữ tử kia suýt nữa muốn mạng của hắn!

- Chớ có không cam lòng, làm người, thắng được thì cũng thua được. Thắng thì thắng, thua thì thua thôi.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Nói chuyện chính là sư tôn của nàng, một vị cường giả Thiên Đạo cảnh!

Bởi vì cỗ lực lượng bùng cháy không gian kia của đối phương quá thần bí, ngay cả Đại Địa Chi Lực cùng với lực lượng Địa Mạch của hắn đều bị đốt cháy!

Trong nháy mắt hắn xoay người đó, thần sắc ngưng trọng hẳn lên.

Cách đó không xa, chân mày Nam âm cau lại. Nàng đang định nói chuyện, bất chợt một thanh âm đột nhiên từ trong đầu nàng vang lên:

- Đệ tử hiểu rõ!

Cũng may, hắn lúc nào cũng chuẩn bị vận dụng Không Gian đạo tắc, nếu như không phải do Không Gian đạo tắc nhanh chóng chữa trị không gian, khiến cỗ lực lượng kia của đối phương biến mất, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ!

Thanh âm vừa dứt, nàng nhìn về phía Diệp Huyền đằng xa:

Lúc này, thanh âm kia vang lên lần nữa;

Nam âm đối trên không hơi hơi thi lễ:

Nói xong, hắn thuận thế tựa lên người Triệu Mục.

Lúc này, Triệu Mục đi đến trước mặt Diệp Huyền. Khóe miệng của hắn chậm rãi trào ra một dòng máu tươi, hắn một phát bắt lấy cánh tay Triệu Mục:

Triệu Mục do dự một lúc, cuối cùng vẫn không có động thủ, cứ vậy mang hắn rời đi. Mà tay của Diệp Huyền, chẳng biết từ lúc nào đã đặt ở trên lưng Triệu Mục.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Lúc này, Nam Phái Võ Sư đột nhiên nói:

- Ta thua!

- Nếu còn không biết nặng nhẹ, vậy lão phu cũng mặc kệ không quan tâm gì nữa.

Tinh Chủ nhìn về phía Nam Phái Võ Sư, lão liền nhìn thẳng vào Tinh Chủ:

- Tinh Chủ, ngươi phải biết rõ địch nhân lớn nhất lúc này của chúng ta là ai!

Cách đó không xa, Diệp Huyền dừng bước, thầm thở dài. Có vài người, quả thật ưu tú đủ để cho người ta không thể không bội phục!

Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, thế gian nào có việc thích hơn!

Bên trong hư không, vẻ mặt Tinh Chủ bình tĩnh nhìn Diệp Huyền phía dưới, thế nhưng sâu trong đáy mắt lại hàm chứa sát ý lạnh lẽo!

Diệp Huyền mạnh hơn trước không ít!

- Ta. . . Ta bị thương rồi! Đau quá... Mau đỡ ta!

Khi nãy, đồng thời vận dụng hai loại đạo tắc cùng với Thiên Tru kiếm, cộng với việc mạnh mẽ chống đỡ lực lượng của Nam âm, cho nên hắn cũng bị phản phê rất lớn!

Tiêu hao quá lớn!

Triệu Mục nhíu mày, nàng đang muốn động thủ, khóe miệng Diệp Huyền một lần nữa tràn ra một vệt máu tươi, không chỉ như thế, sắc mặt của hắn cũng trở nên tái nhợt!

Thiên vị Diệp Huyền!

Lần này, Nam Phái Võ Sư rõ ràng là thiên vị Diệp Huyền.

Trong mắt Nam Phái Võ Sư, ông vẫn tương đối tán thưởng Diệp Huyền. Đặc biệt là khi nãy, nếu để Triệu Mục đang nguyên khí đại thương đối đầu với Nam âm thì nàng rất có thể sẽ mất mạng!

Mà Diệp Huyền chợt ra tay hiển nhiên có ý muốn bảo vệ Triệu Mục!

Nghĩ đến điểm này, Nam Phái Võ Sư lại nhìn về phía Tinh Chủ:

- Tinh Chủ, ân oán của ngươi và Diệp Huyền ra sao, lão phu không muốn quản. Nhưng việc quan trọng lúc này là đối kháng Thần tộc, nếu ngươi dám làm loạn, lão phu nhất định sẽ không khách khí!

Tinh Chủ híp mắt, vẻ mặt bất thiện.

Mà lúc này, Sở Chân Nhân đột nhiên nói:

- Hai vị chớ có gây gổ lúc này, không hay!

Vạn sơn câu diệt!

Dưới tầm mắt của tất cả mọi người, cả tòa Vạn Sơn Trường Thành trong nháy mắt sụp đổ nát bấy, không chỉ toàn bộ Vạn Sơn Trường Thành sụp đổ, ngay cả ngọn núi lớn phía sau Vạn Sơn Trường Thành cũng bị một kiếm này phân làm hai. Mà tia kiếm khí vẫn còn chưa biến mất, kiếm khí phá không mà đi, vừa đi liền là chín vạn dặm!

Oanh!

Tiểu nữ hài chỉ chỉ Vạn Sơn Trường Thành cách đó không xa, Đường Thất quay người nhìn về phía Vạn Sơn Trường Thành. Trong chớp mắt, tiểu nữ hài rút kiếm chém một cái, giữa sân lập tức lóe lên một tia kiếm quang.

- Ta không có hứng thú với những người khác, ta đánh với ngươi đi. Thế nào?

Trong ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, Đường Thất công tử đi đến trước mặt đám người Thần Chủ, hắn nhìn tiểu nữ hài trước mặt, cười nói:

Là đơn đấu, hay là trực tiếp khai chiến, phụ thuộc hoàn toàn vào ý niệm của vị Thần Chủ đó!

- Nơi này kết thúc rồi à?

Đúng lúc ấy, một thanh âm đột nhiên vang lên từ xa, ngay sau đó, một nam tử từ xa chậm rãi đi tới, trong miệng của hắn ngậm một cây cỏ dại, có chút cà lơ phất phơ.

Đường Thất công tử!

Bên trên hư không, Đường Diêm nhìn Đường Thất công tử phía dưới, trên mặt hiện lên ý cười:

- Cái tên này...

- Đường Thất công tử!

Giữa sân, có người kinh hô.

Rõ ràng, có người nhận ra hắn.

Mà Thần tộc bên này, cũng đều đang đợi Thần Chủ phân phó.

Phía dưới, sau khi Diệp Huyền chiến thắng Nam âm, hai bên bỗng an tĩnh một cách quỷ dị. Tất cả mọi người đều nhìn vị Thần Chủ Thần tộc ở cách đó không xa.

Nam Phái Võ Sư cũng thu hồi tầm mắt!

Nghe vậy, Tinh Chủ thu hồi tầm mắt, chậm rãi nhắm mắt lại!

- Đại quân Thần tộc vẫn còn ở đây! Lúc này tranh chấp nội bộ, là muốn chết sao? Còn Diệp Huyền kia, tạm thời không cần để ý hắn! Sau khi mọi việc xong xuôi, lại xử lý hắn cũng chưa muộn.

Nói xong, lão nhìn về đại quân Thần tộc ở phía dưới:

... .

Sau khi vị thần chủ này xuất kiếm, khoảng sân đều im lặng! Tất cả đều kinh ngạc đến sững người!

Đặc biệt là năm người Tinh Chủ bên trong hư không, sắc mặt họ ngưng trọng chưa từng có!

Uy thế một kiếm ấy, ai trong năm người cũng không chắc chắn có thể tiếp được! Mà người ra một kiếm này, cũng chỉ là một con bé!

Thần Chủ!

Giữa sân, tất cả mọi người nhìn tiểu nữ hài kia!

Rốt cuộc nó yêu nghiệt đến mức nào?

Nơi nào đó, Diệp Huyền cũng ngưng trọng hẳn lên.

Một kiếm vừa rồi...

Hắn không làm được!

Cũng không phải không làm được, nếu như vận dụng át chủ bài, như huyết mạch chi lực, Đại Địa đạo tắc, Không Gian đạo tắc, lại thêm Chư Thiên kiếm, hắn có thể làm được.

Thế nhưng, cô bé kia chỉ tùy ý ra một kiếm mà thôi!

Hết sức tùy ý!

Diệp Huyền có chút mờ mịt. Trước đó, hắn cảm thấy trong thế hệ kiếm tu tuổi trẻ, hắn có thể được tính là người nổi bật rồi. Thế nhưng có người còn yêu nghiệt hơn nữa.

Lúc này, Triệu Mục bên cạnh đột nhiên nhìn hắn một cái.

Diệp Huyền trực tiếp tựa lên người Triệu Mục:

- Tâm linh yếu đuối của ta đã bị đả kích! An ủi ta chút đi!

Triệu Mục:

“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận