Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3732. Ta vô địch, ngươi cứ thoải mái! (2)



Chương 3732. Ta vô địch, ngươi cứ thoải mái! (2)




Rút lui!
Nghe An Liên Vân nói vậy, mọi người trong thành bèn thi nhau chạy ra ngoài.
Thực ra ban đầu lúc hai người đánh nhau đã có rất nhiều người trong thành chạy trốn rồi!
Những người này cũng rất tinh ranh, biết trận đại chiến này sẽ ảnh hưởng đến những kẻ vô danh tiểu tốt như họ, nên họ đồng loạt rời đi.
Trong thành, Diệp Huyền cũng chuẩn bị rời đi. Mặc dù hắn cũng muốn ra vẻ lắm, nhưng cũng không đến nỗi chủ động tìm phiền phức. Hành vi não tàn như thế hắn sẽ không làm!
Mà đúng lúc Diệp Huyền chuẩn bị rời đi, hắc bào nam tử trên bầu trời đột nhiên cười lớn: “Quả nhiên An cô nương giàu lòng thương!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất. Khi hắn ta xuất hiện trở lại một lần nữa thì đã ở ngay sau Diệp Huyền. Hắn ta đặt tay trái lên vai đối phương, sau đó nhìn An Liên Vân: “An cô nương, nếu như ngươi ra tay thì ta sẽ thôi miên thần hồn của người này. Ta nghĩ ngươi cũng không muốn nhìn thấy một người vô tội vì ngươi mà chết đâu nhỉ?”
Diệp Huyền hoàn toàn không còn gì để nói!
Ở phía xa xa, An Liên Vân nhíu mày, ánh mắt nàng dần trở nên lạnh lùng. Có điều, nàng không động thủ.
Hắc bào nam tử mỉm cười: “An cô nương, ngươi và những nữ tử này cũng không thân thiết gì, cần gì phải ra mặt như vậy?”
An Liên Vân đột nhiên bước lên phía trước một bước, một đường kiếm quang đột nhiên bay ra.
Hắc bào nam tử kinh hãi, hắn ta vội vàng trốn ra sau Diệp Huyền, thanh kiếm kia lao đến cách trán Diệp Huyền nửa thước thì dừng lại!
Trông thấy cảnh tượng ấy, khóe miệng hắc bào nam tử bèn nhếch lên.
An Liên Vân xòe tay ra, thanh kiếm kia quay về lòng bàn tay nàng. Nàng nhìn chằm chằm hắc bào nam tử, sát ý trong mắt trở nên rõ rệt.
Diệp Huyền liếc nhìn An Liên Vân, hắn ngạc nhiên, nữ nhân này rất thiện lương!
Bình thường cường giả mà đạt đến cấp độ này thì đều coi sinh mệnh như cỏ rác, mà nữ nhân trước mắt này lại có điểm khác!
Lúc này, hắc bào nam tử đang túm lấy Diệp Huyền kia bỗng dồn lực: “Tiểu huynh đệ, làm phiền ngươi đi theo ta một chuyến nhé!”
Dứt lời, hắn ta bèn đưa Diệp Huyền xông lên trời.
Ở phía dưới, An Liên Vân cũng hóa thành một đường kiếm quang và biến mất.
Trên bầu trời phía xa, hắc bào nam tử đưa Diệp Huyền chạy như bay.
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Hắc bào nam tử nhìn Diệp Huyền, ánh mắt hắn ta ánh lên vẻ kinh ngạc: “Hình như ngươi không sợ!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Trong lòng ta thấy sợ!”
Hắc bào nam tử mỉm cười: “Ngươi có tin vận mệnh không?”
Diệp Huyền hỏi: “Ý ngươi là sao?”
Hắc bào nam tử mỉm cười: “Đôi khi con người là như vậy, rõ ràng ngươi không làm ra chuyện thương thiên hại lí gì nhưng ách nạn vẫn ập đến với ngươi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Diệp Huyền: “Hôm nay ngươi gặp được ta, đó chính là mệnh!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Ngươi nói cũng rất có lí đó!”
Hắc bào nam tử cười nói: “Chúng ta tới rồi!”
Dứt lời, hắn ta bèn đưa Diệp Huyền vào một tòa đại điện tối om. Khi hai người tiến vào đại điện, cả tòa đại điện bỗng biến mất!
Sau khi vào đại điện, Diệp Huyền nhíu mày.
Bên trong đại điện có rất nhiều nữ tử, những nữ tử này đều suy yếu, có người còn gần như sắp chết.
Trông thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt Diệp Huyền dần trở nên lạnh lùng.
Lúc này, hắc bào nam tử nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Kiếp sau đầu thai cho tốt!”
Dứt lời, hắn ta bèn phất tay áo, sau đó quay người rời đi. Chưa đi được mấy bước, hắn ta đột nhiên dừng lại, sau đó quay người nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền vẫn đứng ở đó!
Trông thấy cảnh tượng ấy, hắc bào nam tử bèn híp mắt lại: “Không ngờ lần này lại nhìn nhầm rồi!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên xông lên phía trước, đánh một quyền về phía Diệp Huyền.
Tuy nhiên, nắm đấm của hắn ta còn chưa lại gần Diệp Huyền thì cả người đã bay ngược ra phía sau. Ngay sau đó, mộ tthanh kiếm ghim hắn ta lên bức tường phía xa xa!
Hắc bào nam tử sững sờ!
Bởi lẽ hắn ta không phát hiện Diệp Huyền ra tay kiểu gì!
Hắc bào nam tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Diệp Huyền đi về phía hắc bào nam tử, hắn mỉm cười: “Ngươi biết vận mệnh là gì không?”
Hắc bào nam tử: “…”
Diệp Huyền khẽ nở nụ cười, hắn phất tay phải.
Nhục thân của hắc bào nam tử bay đi từng mảng một!
Lăng trì!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt hắc bào nam tử bèn thay đổi: “Ngươi… ngươi định làm gì?”
Diệp Huyền dừng bước, nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Tại sao ngươi lại hỏi một câu ngu xuẩn như vậy?”
Hắc bào nam tử gằn giọng nói: “Ta là người của Quỷ Tu Tông đấy!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Chưa từng nghe qua!”
Hắc bào nam tử sững sờ, sau đó phẫn nộ nói: “Ngươi chưa từng nghe đến Quỷ Tu Tông ư!”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Muội muội ta là Thiên Mệnh vô địch, ca ca ta là kiếm tu cầu bại, cha ta là Dương điên… Ngươi đã từng nghe đến hay chưa?”
Hắc bào nam tử sững sờ, sau đó nói: “Cái quái gì vậy?”
Diệp Huyền phẫn nộ nói: “Ngươi chưa từng nghe tới ư!”
Nói đoạn, hắn bèn phất tay áo, một đường kiếm quang bèn quất lên linh hồn hắc bào nam tử!
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Một lát sau, hắc bào nam tử phẫn nộ nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt hắn ta dữ tợn vô cùng: “Ngươi có dám cho ta gọi người không? Dám không? Ngươi dám không? Hả? Ngươi có dám không?”
Diệp Huyền chớp mắt, sau đó hắn xòe tay ra, một cái ghế xuất hiện trước mặt hắn. Hắn ngồi trên ghế, bắt chéo hai chân rồi nói: “Nào, gọi người mạnh nhất ở Quỷ Tu Tông của các ngươi ra đây. Ta vô địch, Quỷ Tu Tông các ngươi cứ thoải mái!”
Hết chương 3732.



Bạn cần đăng nhập để bình luận