Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1417: Chiến đấu

Diệp Huyền rời khỏi Phù Văn tông, sau đó hắn trực tiếp liên hệ với Tiểu Thất, thế là hắn ngự kiếm mà bay, biến mất ở phía cuối chân trời, ước chừng sau nửa canh giờ, Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại rồi đáp xuống, ở trước mặt hắn không xa, một nam tử trung niên đang đứng đó.

Trần Thiên!

Hắn ta nhìn Diệp Huyền, mỉm cười nói: "Chờ ngươi đã lâu!"

Giống như Thẩm Tinh Hà nói, lần này mục tiêu thật sự của Vạn Duy thư viện chính là Diệp Huyền!

Nếu như Diệp Huyền vẫn luôn ở trong Phù Văn tông, Vạn Duy thư viện hoàn toàn không có cách nào với hắn, dù sao thì Vạn Duy thư viện không thể nào mở hết hỏa lực tiến đánh Phù Văn tông, bởi vì làm như vậy cái giá phải trả quá lớn.

Dụ Diệp Huyền ra!

Làm như vậy là dễ nhất!

Diệp Huyền nhìn Trần Thiên với vẻ mặt bình tĩnh.

Trần Thiên cười nói: "Chẳng lẽ không đủ sao?"

Vừa nói dứt câu, hắn ta xòe lòng bàn tay ra, đang định xuất thủ nhưng đúng lúc này, cách đó không xa Diệp Huyền đột nhiên cũng mở tay phải ra, trong tay hắn xuất hiện một bản cổ tịch!

Trần Thiên gật đầu: "Chỉ vì cái này!"

Trần Thiên nhìn Diệp Huyền: "Thử một chút?"

Trần Thiên nhìn Diệp Huyền, lên tiếng đáp: "Bởi vì nó đã nhận ngươi làm chủ nhân!"

Ép xuống một đại cảnh giới!

Trần Thiên khẽ cười nói: "Ngươi vô cùng tỉnh táo."

Thư Giới!

Diệp Huyền hỏi: "Cũng chỉ vì cái này?"

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng: "Có một chuyện ta rất không rõ, đó là tiểu tháp đó đã không nằm ở trên người ta nữa rồi, tại sao ngươi lại cứ nhắm vào ta không chịu buông chứ?"

Diệp Huyền gật đầu: "Sợ là chưa đủ!"

Nơi xa, Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, Thiên Tru kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn rút kiếm đi tới chỗ Trần Thiên, cười nói: "Đến, qua hai chiêu!"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, cười nói: "Chỉ một mình ngươi?"

Vừa dứt lời, hắn trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang biến mất tại chỗ.

Nhìn thấy quyển Thư Giới này, sắc mặt Trần Thiên lập tức thay đổi, sau một khắc, hai người trực tiếp tiến vào bên trong Thư Giới, mà sau khi tiến vào Thư Giới, cảnh giới của Trần Thiên trực tiếp bị ép từ Thiên Cơ cảnh xuống Sinh Tử cảnh!

Sắc mặt Trần Thiên vô cùng khó coi, Thư Giới này là bảo vật của hắn ta, mà bây giờ, Diệp Huyền lại dùng bảo vật của hắn ta đối phó với hắn ta!

Trần Thiên nhìn Diệp Huyền, khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt: "Ngươi cho rằng ép ta xuống một cảnh giới thì có thể..."

Ầm!

Hắn ta dừng lại, nắm tay phải đã nứt ra, máu tươi trào ra.

Không dựa vào sức mạnh của phù lục mà chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh cá nhân!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất.

Đối diện, Trần Thiên mang vẻ mặt bình tĩnh, khi sợi kiếm quang đó đánh đến trước mặt hắn ta, hắn ta đột nhiên đấm ra một quyền.

Trần Thiên xòe bàn tay ra, một luồng sức mạnh to lớn tụ tập trong lòng bàn tay của hắn ta, khi kiếm của Diệp Huyền đi tới trước mặt hắn ta thì bàn tay hắn ta đột nhiên đánh ra một chưởng, trực tiếp dùng lòng bàn tay của mình để ngăn cản kiếm của Diệp Huyền!

Một sợi kiếm quang chợt lóe lên bên trong Thư Giới!

Vút!

Một quyền này đấm ra…

Trần Thiên nhìn về phía Diệp Huyền nơi xa, sắc mặt hắn ta vô cùng âm trầm: "Tự linh!"

Vừa rồi một kiếm đó, Diệp Huyền trực tiếp vận dụng tự linh chữ ‘Diệt’.

Giờ khắc này, Trần Thiên đã hoàn toàn thu lại lòng coi khinh, Thư Giới áp chế cảnh giới hắn ta, mà uy lực của tự linh chữ ‘Diệt’ không thể coi thường, đặc biệt là Diệp Huyền còn dung nhập tự linh này vào trong kiếm.

Đạo kiếm quang của Diệp Huyền bị trực tiếp bị ép dừng lại, không thể nào tiến thêm dù chỉ là nửa tấc!

Trần Thiên bị đánh bay trong nháy mắt!

Ầm!

Đúng lúc này, mũi kiếm Thiên Tru kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một sợi hồng mang, sau một khắc…

Ầm ầm!

Giá sách xung quanh rung động một trận!

Mặc dù sức mạnh của hai người đều cực kỳ cường đại nhưng Thư Giới này lại vô cùng vững chắc, cho dù là những giá sách xung quanh cũng không hề bị hư hại một chút xíu nào!

Đúng lúc này, Diệp Huyền cầm kiếm bỗng nhiên quay người

Răng rắc!

Bàn tay Trần Thiên trực tiếp vỡ ra, ngay sau đó, cả người hắn ta liên tục lùi nhanh lại!

Diệp Huyền đang định phát lực một lần nữa thì Trần Thiên đột nhiên giẫm nhẹ chân phải một cái, hắn ta ngừng lại, tay trái đột nhiên đánh thẳng một quyền về phía trước, một luồng sức mạnh to lớn giống như thủy triều quét tới chỗ Diệp Huyền!

Diệp Huyền không quan tâm tới luồng sức mạnh này, hai tay cầm kiếm bỗng nhiên xoay tròn.

Vút!

Ầm!

Cả người hắn trực tiếp bay ngược ra ngoài, mà bàn tay phải của Trần Thiên cũng bị chẻ thành hai nửa.

Sau khi Diệp Huyền dừng lại, khóe miệng của hắn chậm rãi trào máu tươi.

Hắn liếm máu tươi nơi khóe miệng, cười nói: "Mùi vị của máu này đã rất lâu rồi ta chưa nếm thử!"

Chiến đấu!

Sau khi vào Ngũ Duy vũ trụ, hắn rất ít chiến đấu, mà giờ khắc này đánh với Trần Thiên một trận đã khiến hắn tìm lại được cảm giác liều mạng năm đó!

Trần Thiên nhìn Diệp Huyền, lên tiếng nói ra: "Ngươi sẽ nếm được càng nhiều hơn..."

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhún người nhảy lên, hai tay của hắn cầm kiếm chém mạnh xuống Trần Thiên.

Một kiếm bổ xuống, kiếm quang lập lòe!

Phía dưới, Trần Thiên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, ngay sau đó, thân thể của hắn ta trực tiếp mờ đi, nhìn thấy một màn này, sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên thay đổi, hắn đang định rút kiếm về thì một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên đánh lên lưng hắn.

Ầm!

Diệp Huyền trực tiếp bay ra ngoài, mà trong nháy mắt khi hắn bay ra ngoài, một nắm đấm kèm theo tiếng khí nổ đánh thẳng vào đầu hắn.

Diệp Huyền giơ kiếm chặn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận