Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 630: Đều Phải Chết!

Cắn trả!

Hơn nữa còn không phải một loại cắn trả, phải biết, hắn thi triển Vô Địch Kim Thân, bản thân sẽ có nhất định cắn trả, hơn nữa hắn mặc bộ Chư Thần Hoàng Hôn, hai loại cắn trả chung gộp lại một chỗ, đây là việc cực kỳ khủng bố.

Đau đến mức không muốn sống!

Lần này, hắn là thật đau đến mức không muốn sống.

Không chỉ da thịt trên người cắn trả, tinh thần lực cùng với thần hồn của hắn hiện tại cũng bị cắn trả, loại cảm giác này, hắn thật muốn tự sát.

Bên cạnh Diệp Huyền, sắc mặt Độc Cô Huyên thay đổi, nàng vội vàng ôm lấy Diệp Huyền, nhìn gương mặt Diệp Huyền vặn vẹo đau khổ, nước mắt trong mắt Độc Cô Huyên lại chảy ra lần nữa.

Thua thiệt.

Đối mặt với Diệp Huyền cùng Diệp Linh, nàng tự nhiên sẽ thua thiệt, bởi vì những năm gần đây, nàng không có tận trách nhiệm của người làm mẫu thân.

Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên nữ tử váy trắng ngừng lại.

Nữ tử váy trắng đi tới trước cửa, lúc này, một giọng nói trong cánh cửa vọng ra ngoài.

Trong tinh không vô biên vô hạn, một nữ tử váy trắng đang đứng lại, sau đó nàng đi vào một chỗ đen kịt.

Cánh cửa yên lặng lơ lửng tại đó, trên cánh cửa chỉ có một chữ: Đạo.

Cứ như vậy, hai huynh muội lẳng lặng nằm trong ngực Độc Cô Huyên. . .

- Ngươi dùng thân thể phàm nhân, đi đến nơi này, thực sự không thể tưởng tượng nổi. . .

Đặc biệt là bây giờ, cũng bởi vì nàng, làm cho hai huynh muội gặp phải tai bay vạ gió.

- Ngừng bước.

. . .

Nhìn hai huynh muội nằm dưới đất, Độc Cô Huyên khóc không thành tiếng.

Ở trước mặt nàng, có một cánh cửa.

- Vũ trụ mịt mờ, vô cùng vô tận, trên đường đi tới đây, ta gặp được rất rất nhiều người và chuyện quái dị, ngươi nói, vũ trụ này có điểm cuối hay không?

Trong bóng tối đen kịt kia, nữ tử váy trắng mặt không thần thái, cứ đi từ từ.

Trong cánh cửa, âm thanh kia nói:

Nữ tử váy trắng ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa kia, trong cửa, một giọng nói truyền đến:

Nữ tử váy trắng nhìn thoáng qua cánh cửa kia, nói khẽ:

Nữ tử váy trắng mỉm cười, nói:

Trong cánh cửa, âm thanh kia nói:

Trong cánh cửa yên lặng.

Nữ tử váy trắng lắc đầu, nói:

- Hai sợi phân thân vô cớ biến mất, nghĩ đến có liên quan với ngươi. . . Ngươi đang ở nơi nào. . . Ta đã sắp không thể áp chế nổi cảnh giới bản thân. . . .

- Nếu muốn biết có điểm cuối hay không, phải đi Năm Chiều giới.

Vô Gian luyện ngục.

. . .

Chỉ chốc lát, nàng chậm rãi biến mất trong tinh không vô tận.

- Chuyện đời chưa xong, không muốn đi.

Nữ tử váy trắng quay người rời đi, dường như nghĩ đến cái gì, nàng đột nhiên vung tay phải lên, một sợi kiếm quang trực tiếp trôi nổi trên cánh cửa kia.

Nữ tử váy trắng chậm rãi đi về nơi xa, cùng lúc đó, giọng nói của nàng từ nơi xa chậm rãi vọng lại. . . .

Chỉ chốc lát, nữ tử váy trắng rời khỏi nơi đen kịt kia, nàng ngẩng đầu nhìn về điểm cuối tinh không, nói:

- Ngươi có biết, trong lòng ngươi không còn một sợi chấp niệm kia, ngươi sẽ triệt để siêu việt giới này, siêu việt đạo.

- Không bằng một sợi tóc của hắn.

Nói xong, nàng lắc đầu, nói:

- Đại Đạo? Trường Sinh?

Trong tầng thứ tám, Diệp Huyền cảm giác đầu mình rất u mê, vô cùng nặng nề.

- Tỉnh rồi sao?

Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Diệp Huyền.

Là giọng nói của Độc Cô Huyên!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó đứng lên, hắn vội vàng nhìn về phía Diệp Linh trong ngực Độc Cô Huyên, nói:

- Nàng còn chưa tỉnh sao?

Độc Cô Huyên lắc đầu, nói:

- Vẫn chưa , nhưng đã không có gì đáng ngại.

Diệp Huyền khẽ ôm lấy Diệp Linh, nói khẽ:

- Kỳ thật, nếu vật này nằm trong tay Độc Cô gia, đối với Độc Cô gia mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt!

Độc Cô Huyên lại nói:

Diệp Huyền thấy nàng không muốn nhiều lời, cũng không có tiếp tục hỏi chuyện này.

Nói đến đây, nàng không có nói tiếp.

- Ta chỉ ngẫu nhiên đạt được vật này mà thôi. . .

Độc Cô Huyên lắc đầu, nói:

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Nó đã nhận ta làm chủ.

Độc Cô Huyên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, yên lặng.

- Làm sao?

Diệp Huyền hỏi.

Độc Cô Huyên nói khẽ:

- Vật này không phải đồ vật bình thường, lai lịch cực kỳ thần bí, ngươi đạt được vật này, cũng không biết là phúc hay là họa!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ngươi cũng không biết lai lịch vật này sao?

- Huyền nhi, ngươi có thể luyện hóa món bảo vật trong nạp giới hay chưa?

Lúc này, Độc Cô Huyên đột nhiên nói:

Nha đầu từ nhỏ đến hiện tại, nàng chưa từng được sống yên ổn bao lâu, là do kẻ làm ca ca như hắn không có năng lực!

Đối với Diệp Linh, trong lòng hắn cũng tràn ngập áy náy.

Áy náy!

- Thật xin lỗi. . . Thật xin lỗi. . .

Người ngấp nghé vật này, rất rất nhiều, nếu nằm trong tay Độc Cô gia, chỉ sợ Độc Cô gia đã sớm gặp tai hoạ ngập đầu.

Diệp Huyền lắc đầu cười khổ, kỳ thật, nếu như không có nữ tử thần bí, chính hắn cũng không biết đã chết bao nhiêu lần.

Thứ đồ chơi này , người bình thường không có khả năng có được!

Lúc này, Độc Cô Huyên nhìn về phía Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, sau một khắc, sắc mặt hắn thay đổi.

Khí tức cường giả!

Độc Cô Huyên trầm giọng nói:

- Bọn họ tới!

Diệp Huyền sầm mặt lại, nói:

- Thương thế của ta vẫn chưa khôi phục. . .

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn phía dưới, nói:

- Đi tầng thứ chín.

- Không thể!

Độc Cô Huyên vội vàng nói:

- Tầng thứ chín không thể đi!

Diệp Huyền có phần không hiểu, nói:

- Vì sao?

Độc Cô Huyên trầm giọng nói:

- Tầng thứ chín là vùng đất cấm kỵ, cho dù là cường giả ba đại thế gia đỉnh cấp, cũng không dám tùy tiện bước vào.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ngươi biết phía dưới có cái gì?

Độc Cô Huyên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói khẽ:

- Không biết , nhưng mà, tầng thứ chín trong ghi chép của ba đại thế gia, nơi đó vẫn thuộc về cấm kỵ, hơn nữa, trong ba đại thế gia có nghiêm lệnh, không cho phép tộc nhân bước vào tầng thứ chín!

Diệp Huyền cười khổ, nói:

- Hiện tại, thương thế của ta chưa khôi phục, nếu ra ngoài, hẳn phải chết không nghi ngờ, nếu xuống dưới, còn có một chút hi vọng sống!

Độc Cô Huyên yên lặng.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Đi xuống đi! Chúng ta không có lựa chọn nào khác!

Độc Cô Huyên im lặng một lát, sau đó gật đầu.

Cứ như vậy, ba người đi tới tầng thứ chín.

Sau khi tiến vào tầng thứ chín, Diệp Huyền và Độc Cô Huyên đều kinh ngạc, bởi vì tầng thứ chín rất yên tĩnh, hơn nữa, bốn phía rất trống trải.

Không đúng!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, ở trong góc xa, có một con vật nhỏ đang nằm, con vật nhỏ này hình dạng giống chó, có hai cái đuôi nhỏ, hiện tại đang nằm ngáy o o.

Liếc mắt nhìn qua, rất là đáng yêu.

Gương mặt Diệp Huyền cùng Độc Cô Huyên đều lộ ra thần thái phòng bị!

Con vật có thể xuất hiện tại tầng thứ chín, làm sao có thể đơn giản?

- Là súc sinh này!

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Giản Tự Tại lại vang lên.

Diệp Huyền vội hỏi:

- Tiền bối biết đây là cái gì?

Giản Tự Tại lãm đạm nói:

- Chớ có trêu chọc nó.

Diệp Huyền nói:

- Nguy hiểm không?

Giản Tự Tại nói:

- Còn nguy hiểm hơn người bên ngoài!

Khóe miệng Diệp Huyền co giật, hắn vội vàng lôi kéo Độc Cô Huyên đi sang hướng khác, rời xa tiểu yêu thú kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận