Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 725: Ta Muốn Cược

Lão giả nhìn Vị Ương Thiên, ánh mắt đầy băng lãnh cùng kiêng kỵ:

- Vị Ương cung chủ, mục đích của chúng ta chỉ là Diệp Huyền kia, ngươi cần gì vì hắn…

Vị Ương Thiên đột nhiên đưa tay vung lên, lão giả biến sắc, hai tay đột nhiên ấn về trước, nhát mắt, bốn đầu hắc sắc Cự Long bên cạnh vươn người gào thét!

Ầm ầm ầm ầm!

Không gian bốn phía rung lên từng chặp, tựa như muốn vỡ tan, vô cùng dọa người!

Một hồi sau, không gian mới khôi phục bình tĩnh, mà lão giả cũng đã lui mấy trăm trượng.

Lão giả mặc hôi bào gắt gao nhìn Vị Ương Thiên:

- Vị Ương cung chủ, cường giả Ma Kha tộc đã tới Táng Thiên trường thành, nếu ngươi không về, bản thể của ngươi cũng không thể duy trì trạng thái đỉnh phong, ngươi thực sự muốn hao tổn với lão phu?

- Rất cao minh!

- Người kia là Vị Ương cung chủ sao?

Mà Vị Ương Thiên cũng không tiếp tục xuất thủ, nàng quay người biến mất.

Lão giả mặc hôi bào nhìn nam tử đi tới, nam tử nói khẽ:

- Vị Ương cung chủ, nếu bản thể ngươi ở đây, lão phu thực sự không đánh lại ngươi, nhưng giờ ngươi chỉ là một phân thân, có muốn giết lão phu cũng tuyệt không dễ dàng! Mà Táng Thiên trường thành, nếu vị Họa Sư kia không xuất thủ, ai có thể ngăn được người kia của Ma Kha tộc?

Nam tử mang theo hỏa diễm nói khẽ:

Vị Ương Thiên nắm chặt tay phải, không nói.

Lão giả mặc hôi bài gật đầu:

Vị Ương Thiên đột nhiên vung tay phải, không gian chợt run rẩy, lão giả mặc hôi bào liên tục lui lại, trọn vẹn hơn ngàn trượng!

Lão giả mặc hôi bào lại nói:

Theo thanh âm này vừa hạ, không gian đột nhiên nứt ra, một nam tử mang theo hắc hỏa ngập trời đi ra.

Lão giả mặc hôi bào nói:

Vị Ương Thiên rời đi, còn lạnh lùng nhìn qua bên phải! Mà khi nàng hoàn toàn biến mất, không gian bên phải khẽ rung lên, một tiếng cười truyền tới:

- Khi nào thì xuất thủ?

- Vâng!

- Xác thực rất mạnh.

Sâu trong tinh cung, một tòa tinh cung đại điện hung vĩ chiếm một khoảng trời, cung chủ Linh Hư tinh cung gắt gao nhìn nam tử mặc hắc bào trước mắt:

- Người của chúng ta đã tới Linh Hư tinh cung.

Cung chủ Linh Hư tinh cung dựa lên ghế, một hồi sau mới nói khẽ:

- Chúng ta đã thông tri Linh Hư tinh cung, chờ bọn hắn hồi âm.

Lâm Hư lắc đầu:

Nam tử mang theo hỏa diễm lắc đầu:

- Lâm Hư cung chủ không muốn món chí bảo kia?

Nam tử mặc hắc bào trầm giọng:

- Không có ý gì! Ngươi trở về đi!

Nói xong, hắn quay đầu nhìn cuối chân trời:

- Đừng nói giỡn… ta còn muốn sống thêm mấy năm!

Nam tử mặc hắc bào nhíu mày:

- Lâm Hư cung chủ có gì gì?



- Chính là người này! Trên người hắn, có món chí bảo kia.

Nam tử mặc hắc bào gật đầu:

- Diệp Huyền? Chắc chắn chứ?

Lâm Hư cười nói:

- Chí bảo như vậy, ta đương nhiên muốn, có điều…

Không nói hết, hắn lại phất phất tay:

- Đi xuống đi!

Nam tử mặc hắc bào còn muốn nói thêm, Lâm Hư đã nhíu mày:

- Không hiểu lời ta nói?

Nam tử mặc hắc bào không dám nhiều lời, lập tức quay người rời đi.

Nam tử mặc hắc bào vừa đi, một nam tử khác bước tới, chính là Lâm Tòng Vân đã từng tới Thanh Thương giới!

Lâm Hư khẽ lắc đầu, nói:

- Không phải là đều tham dự chứ?

Lâm Hư trầm giọng nói:

- Ta cũng từng nghĩ như thế, nhưng ngươi có biết, lần này có bao nhiêu kẻ ngấp nghé món bảo vật kia của hắn, và bọn hắn lại có những ai không?

Lâm Hư nói khẽ:

Lâm Tòng Vân gật đầu.

- Ngươi đang nghĩ, vì sao chúng ta không xuất thủ tương trợ phải không?

- Tên này gặp phiền phức lớn rồi!

Lâm Hư lắc đầu cười:

- Nào chỉ là lớn, là rất lớn cũng không đủ.

Lâm Tòng Vân nhìn về phía Lâm Hư:

- Cung chủ định làm thế nào?

Lâm Hư cười nói:

- Dự định cái gì? Không tham dự là được.

Lâm Tòng Vân yên lặng.

Lâm Hư cười nói:

Nghe vậy, Lâm Tòng Vân lập tức trầm mặt:

- Cơ hồ các Tinh vực xung quanh đều biết cả rồi!

Lâm Hư gật đầu:

- Cung chủ, có thể là chuyện Diệp Huyền mang chí bảo đã triệt để bại lộ?

Lâm Tòng Vân ngây người, nói:

- Sao đám gia hỏa này lại cứ phải đi chọc Diệp Huyền kia!

Lâm Hư cười nói:

- Những thế lực cường đại mà ngươi biết, đều đã tham dự! Hiện tại, chỉ còn chúng ta là chưa!

Lâm Tòng Vân cười khổ:

- Tên tiểu tử này, đủ xui xẻo!

Lâm Hư gật nhẹ, tiếp đó đứng lên bước tới cửa điện:

- Vị tiền bối kia…

Lâm Tòng Vân đột nhiên nói:

- Đại bá, ta có một ý tưởng!

Lâm Hư nói:

- Nói!

Lâm Tòng Vân trầm giọng:

- Thực lực của bị tiền bối kia đã vượt xa tưởng tượng của chúng ta, rất có thể đối phương tới từ nhất cấp văn minh, thậm chí là đặc thù văn minh, loại người này, nếu nàng đã quan tâm tới Diệp Huyền, như vậy tuyệt không thể nhìn hắn chết.

Lâm Hư nhíu mày:

- Ý ngươi nói, nàng đang muốn rèn luyện Diệp Huyền?

Lâm Tòng Vân gật nhẹ:

- Có thể là như thế, hơn nữa, rất có thể nàng đang ẩn thân trong bóng tối, nếu chúng ta giúp đỡ Diệp Huyền, nhất định có thể khiến nàng nợ nhân tình của chúng ta, dù không có nhân tình, cũng có thể kết thành giao tình không tệ.

Nhân tình!

Giao tình!

Lâm Hư khẽ xiết chặt nắm đấm.

Thực lực của nữ tử kia, cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi, nếu như có thể khiến đối phương nợ nhân tình của Linh Hư tinh cung, như vậy với Linh Hư tinh cung mà nói, thực sự là chuyện tốt bằng trời.

Như lời Lâm Tòng Vân nói, dù không có nhân tình, cũng có thể kết giao tình!

Nghĩ tới đây, Lâm Hư hơi chút động tâm, nhưng rất nhanh lại nhíu mày:

- Không được, nếu chúng ta nhúng ta, rất có thể cũng sẽ bị cuốn vào trong đó.

Lâm Tòng Vân cười nói:

- Đại bá, chúng ta không cần công khai ra mặt, chỉ cần âm thầm đứng trong tối trợ giúp, như vậy không phải là ổn sao?

Lâm Hư yên lặng.

Lâm Tòng Vân nói:

- Sao không liều mạng?

Lâm Hư cười nói:

- Vậy do ngươi dẫn người tới trợ giúp hắn!

Lâm Tòng Vân trầm giọng:

- Mang bao nhiêu?

Lâm Hư nói khẽ:

- Bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là mạnh!

Lâm Tòng Vân vội nói:

- Thập nhị Thiên Cương?

Lâm Hư khẽ gật:

- Mang bọn hắn đi! Bọn hắn chưa từng xuất hiện trước mặt người ngoài, dù có bị phát hiện, cũng không ảnh hưởng tới tiên cung. Còn ngươi, cũng cần thay thay đổi hình dạng!

Lâm Tòng Vân gật đầu, đang muốn rời đi, Lâm Hư đột nhiên nói:

- Ngươi có muốn nghĩ lại không?

Lâm Tòng Vân nhìn Lâm Hư, cười nói:

- Ta muốn cược một lần!

Lâm Hư nhìn thẳng Lâm Tòng Vân:

- Ngươi có biết, nếu ngươi bại lộ, ta sẽ không bảo vệ ngươi!

Lâm Tòng Vân cười nói:

- Ta biết, có điều ta vẫn muốn cược, vì bản thân, cũng vì Linh Hư tinh cung!

Nghe vậy, Lâm Hư thầm dịu lại, thấp giọng:

- Đi đi!

Lâm Tòng Vân quay người rời đi.

Sau khi Lâm Tòng Vân đi, Lâm Hư đột nhiên nói:

- Hai người các ngươi đi theo hắn, lúc cần thiết có thể xuất thủ cứu giúp!

Trong bóng tối, hai người lặng yên rời đi.

Lâm Hư nhìn về cuối chân trời, nói khẽ:

- Nhất định phải đi giày vò tiểu tử kia, sống sót không tốt sao…

Bạn cần đăng nhập để bình luận