Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1513: Ma

Mà giờ khắc này, khi nhìn thấy Diệp Huyền có thể đi vào đệ tứ trọng chiều không gian khiến Nguyên Kỷ đúng là khiếp sợ thật!

Đệ tứ trọng chiều không gian!

Chiều không gian đó cho dù là hắn ta cũng không thể nào đi vào được!

Đúng lúc này, Diệp Huyền lại nói: "Thật ra thì thân phận thật sự của ta là..."

Đúng lúc này, một bạch bào lão giả cách đó không xa đột nhiên nói: "Hắn đang kéo dài thời gian!"

Kéo dài thời gian!

Nguyên Kỷ đột nhiên giật mình tỉnh lại, thực lực của Diệp Huyền này hoàn toàn không thể đạt tới cấp bậc như Diệp Linh, hơn nữa, nếu như hắn có thực lực đó thì đã san bằng hết thảy chứ đâu cần phải ở chỗ này dông dài với hắn ta làm gì?

Chỉ có một lời giải thích, chắc chắn là Diệp Huyền dùng bí pháp gì đó để cưỡng chế đi vào chiều không gian đó!

Nhưng mà khi bọn họ lui về phía sau lại phát hiện Diệp Huyền vẫn chưa xuất hiện!

Mà đúng lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện ở khu vực nơi Trương Văn Tú đứng, ba hắc bào lão giả và Nguyên Kỷ quay đầu nhìn về phía Trương Văn Tú, mà lúc này, cùng với một đạo kiếm quang xuất hiện, một bạch bào lão giả trực tiếp bị trảm lui, mà bạch bào lão giả này vừa bị trảm lui thì trận pháp do bốn người bọn họ duy trì cũng vỡ vụn trong nháy mắt, Trương Văn Tú vọt ra, sau khi lao ra, nàng phóng thẳng tới chỗ một bạch bào lão giả!

Nhìn thấy cảnh này, ba tên hắc bào lão giả và Nguyên Kỷ chợt thay đổi sắc mặt, ba tên hắc bào lão giả lập tức lùi nhanh lại, phải biết, một khi Diệp Huyền đi vào đệ tứ trọng chiều không gian, như vậy thì sẽ có áp chế tuyệt đối với bọn họ!

Ba lão giả đưa mắt nhìn nhau, Diệp Huyền này giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy!

Nguyên Kỷ nhìn về phía hắn: “Xuất thủ!"

Nàng nổi giận thật!

Phản phệ!

Thời khắc này, Trương Văn Tú giống như một người điên!

Ba tên hắc bào lão giả còn lại trực tiếp biến mất, mà đúng lúc này, Diệp Huyền lại biến mất tại chỗ một lần nữa.

Lúc này chắc chắn Diệp Huyền đang bị phản phệ!

Hắn đâu rồi?

Trong cơn cuồng nộ, thực lực của Trương Văn Tú mạnh mẽ bất thường, những nơi trường thương đi qua, không gian trực tiếp hóa thành hư vô!

Không ai dám đỡ một kiếm của Diệp Huyền khi hắn đã đi vào đệ tứ trọng chiều không gian cả!

Tên bạch bào lão giả bị Trương Văn Tú nhằm vào chợt thay đổi sắc mặt, hai tay của hắn ta chắp trước ngực: “Linh Tụ!"

Giận!

Vạn Duy thư viện chưa bao giờ bị người ta lấn lướt như thế?

Vù!

Ầm!

Máu tươi bắn tung tóe!

Khóe miệng Trương Văn Tú nở một nụ cười dữ tợn: “Chết!"

Trương Văn Tú quay người nhìn về phía Diệp Huyền, mà giờ khắc này, sắc mặt hắn đang vô cùng tái nhợt, lúc này, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được tình huống của hắn không ổn.

Vừa nói dứt câu, linh khí xung quanh đột nhiên tụ lại chỗ của hắn ta, cuối cùng tạo thành một bức tường linh khí rất dày ngăn ở trước mặt hắn ta!

Diệp Huyền lắc đầu: “Không thể đánh!"

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền: “Còn đánh được nữa không?"

Diệp Huyền không có lựa chọn, hắn biết, hắn không thể nào kéo dài được nữa, chỉ có thể liều một phen giải thoát cho Trương Văn Tú!

Nói xong, tay nàng nắm trường thương bỗng nhiên đâm về phía trước một cái, một nhát này, thanh lôi thương của nàng trực tiếp nổ bể ra.

Sau khi rút trường thương ra, Trương Văn Tú lật ngang thương lại đánh thẳng vào đầu của bạch bào lão giả kia.

Ầm!

Đầu của bạch bào lão giả trực tiếp bay ra ngoài, máu tươi phun ra như suối!

Bức tường linh khí đó trực tiếp hóa thành tro tàn, bạch bào lão giả kinh hãi trong lòng, hắn ta muốn lùi lại nhưng lúc này một thanh trường thương đột nhiên xuyên thủng giữa lông mày hắn ta với tốc độ cực kì nhanh!

Vụt!

Lúc này, Trương Văn Tú xuất hiện trước mặt hắn ta, nàng bỗng nhiên rút trường thương ra.

Bạch bào lão giả trợn hai mắt lên, thân thể cứng ngắc.

Trương Văn Tú nói: "Cần bao nhiêu thời gian?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Nửa canh giờ!"

Trương Văn Tú gật đầu: “Ta kéo dài cho ngươi nửa canh giờ!"

Diệp Huyền nhìn về phía Trương Văn Tú: “Chắc chắn?"

Trương Văn Tú lắc đầu: “Không chắc chắn!"

Diệp Huyền: "..."

Trương Văn Tú quay đầu nhìn về phía bọn người Nguyên Kỷ cách đó không xa, nói khẽ: "Nhanh chóng chữa thương, những chuyện còn lại giao cho ta!"

Diệp Huyền gật đầu, hắn không suy nghĩ nhiều mà ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chữa thương!

Trương Văn Tú xòe lòng bàn tay ra, một thanh trường thương đột nhiên xuất hiện trong tay nàng, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Lão sư, ta nuốt lời!"

Vừa nói dứt câu, hai mắt nàng bỗng nhiên mở ra.

Vù vù!

Hai đạo hắc quang đột nhiên bắn ra từ trong mắt Trương Văn Tú, cùng lúc đó, trong cơ thể nàng, một đạo hắc khí đột nhiên bắn ra!

Nơi xa, sắc mặt Nguyên Kỷ thay đổi: “Nhập ma, đây là huyết mạch chi lực, ngươi… ngươi là hậu duệ của thượng cổ Ma tộc!"

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, không gian trước mặt Nguyên Kỷ vỡ tan thành từng mảnh, một thanh trường thương màu đen từ trong không gian vỡ vụn đâm ra, nhắm thẳng vào hắn ta!

Giữa sân, một tiếng xé rách đột nhiên vang lên!

Lịch sử tộc này còn trước cả Phệ Linh tộc!

Có thể nói, bây giờ trong Ngũ Duy vũ trụ, rất ít người biết về tộc này, vừa khéo Phệ Linh tộc lại biết!

Bởi vì Phệ Linh tộc đã từng phái rất nhiều cường giả tìm kiếm di tích của thượng cổ Ma tộc!

Ma!

Đây là một chủng tộc cổ xưa và thần bí, bọn họ đã điều tra rất nhiều năm, kết quả nhận được là tộc này vẫn chưa hoàn toàn biến mất nhưng mà Nguyên Kỷ không ngờ Trương Văn Tú lại là thượng cổ Ma tộc!

Thời khắc này, tay Trương Văn Tú cầm một thanh trường thương màu đen, mái tóc vàng biến thành màu đen nhánh, toàn thân tỏa ra một luồng ma khí ngập trời, mà cả người nàng giống như một vị Ma Thần giáng lâm!

Nguyên Kỷ nhìn chằm chằm vào Trương Văn Tú, lúc này, ánh mắt hắn ta vô cùng nặng nề!

Đúng lúc này, Trương Văn Tú đột nhiên biến mất.

Vù!

Đây là một chủng tộc gần như đã bị người ta quên lãng, bởi vì tộc này đã biến mất cách đây rất lâu.

Thượng cổ Ma tộc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận