Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 434: Suýt Lộ!

Diệp Huyền nhìn Diệp Linh, Diệp Linh nhìn lại Diệp Huyền, nhếch miệng cười một tiếng:

- Ca, muội biết nếu cứ đi theo ca, sẽ trở thành gánh nặng cho ca, muội không muốn liên lụy ca, muội không muốn liên lụy ca…

Nói xong, trên mặt nàng đã ướt đẫm nước mắt.

Diệp Huyền lắc đầu, ôm Diệp Linh lại:

- Nha đầu ngốc, muội đi theo ca, vĩnh viễn sẽ không thành gánh nặng của ca!

Diệp Linh ôm chặt Diệp Huyền, khóc không thành tiếng:

- Muội, muội cũng muốn theo ca, nhưng, nhưng Lãnh bà bà nói đúng, muội không thể vĩnh viễn dựa vào ca, muội, muội phải học tự trưởng thành…

Diệp Huyền đang muốn nói, Mộ Chiêu Lăng đột nhiên nói:

- Được rồi!

Đương nhiên, nếu Huyền môn không có An Lan Tú, dù thế nào hắn cũng không để Diệp Linh gia nhập Huyền môn!

- Huyền môn còn có An tỷ tỷ a! Muội đi cùng An tỷ tỷ, ca không cần lo lắng!

Bởi chuyện giữa hắn và Hộ Giới minh còn chưa kết thúc, nếu để Diệp Linh đi theo hắn, sẽ vô cùng nguy hiểm!

- Ca, đừng tự trách!

- Ngươi nói Tiểu An nhờ ngươi tới, có gì chứng minh không?

- Hộ Giới minh sẽ không bỏ qua cho ngươi, bọn hắn sẽ tiếp tục xuất thủ với ngươi, nếu nàng theo ngươi, đối với cả hai sẽ đều không phải chuyện tốt!

Thế lực này, quá thần bí!

Lúc này, Diệp Linh đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nàng lau nước mắt trên mặt, lộ một khuôn mặt tươi cười:

Nhìn nước mắt Diệp Linh như vỡ đê, lòng Diệp Huyền đau như dao cắt.

Hắn không phải người không quả quyết, hắn biết rõ, để Diệp Linh gia nhập Huyền môn, thực sự là lựa chọn tốt.

Người gỗ nhỏ giống An Lan Tú tám chín phần, chính là thứ mà Diệp Huyền đưa An Lan Tú!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

Nhìn thấy người gỗ, tia hoài nghi cuối cùng trong lòng Diệp Huyền cũng tiêu trừ.

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền nhìn Mộ Chiêu Lăng:

Mộ Chiêu Lăng bấm tay điểm một cái, một người gỗ nhỏ xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

- Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!

Tuyết liên là vật chí hàn, đối với Diệp Linh mà nói, khẳng định có tác dụng lớn!

Chỉ một chốc, Diệp Linh cùng Mộ Chiêu Lăng đã biến mất trước mặt Diệp Huyền.

- Ca, đừng lo lắng, muội sẽ tự lo cho bản thân thật tốt, ừm, còn có cả An tỷ tỷ nữa mà!

- Sao ngươi không quay đầu chào hắn?

Diệp Huyền nhìn Diệp Linh, Diệp Linh nhếch miệng cười một tiếng:

Nói xong, nàng ôm lấy Mộ Chiêu Lăng, khóc lớn:

- Nếu quay người nhìn ca ca, ta sợ không đi được…

Diệp Linh lau nước mắt trên mặt:

Diệp Huyền gật nhẹ, sau đó lấy ra một nạp giới cho Diệp Linh, trong nạp giới, có mười ức cực phẩm linh thạch, còn có một đóa tuyết liên!

Diệp Huyền đứng tại chỗ, tựa như hóa đá, hồi lâu cũng không lấy lại được tinh thần.

Một nơi nào đó, trên mặt Diệp Linh đầy nước mắt, bất kể nàng lau thế nào, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

Mộ Chiêu Lăng cúi đầu nhìn Diệp Linh:

Diệp Linh cũng không từ chối, nhận nạp giới, sau đó đi tới trước mặt Mộ Chiêu Lăng, cười ngọt:

Từ đầu tới cuối, Diệp Linh không quay đầu nhìn Diệp Huyền.

Mộ Chiêu Lăng mặt không đổi sắc, ngọc thủ vung lên, hàn khí lập tức biến mất. Cùng lúc, dưới chân hiện một vòng lam hoàn, rất nhanh, thân ảnh nàng cùng Diệp Linh trực tiếp hóa hư ảo.

Mộ Chiêu Lăng nhìn qua Diệp Linh, khẽ gật đầu, sau đó kéo Diệp Huyền, một luồng hàn khí đánh úp về phía nàng.

- Ta không nở bỏ ca ca… thực sự không nỡ bỏ…

Không ai biết, Diệp Huyền có ý nghĩa với Diệp Linh thế nào!

Là toàn bộ!

Diệp Huyền là toàn bộ của nàng!

Nàng rất muốn đi theo ca ca, nhưng nàng biết, nếu đi theo, với thực lực hiện tại của nàng, sẽ trở thành vướng víu cho ca ca.

Chỉ khi nàng rời đi, ca ca mới không phải lo lắng, hơn nữa, nàng có thể tới Huyền môn tu luyện, để bản thân trở nên mạnh hơn, ngày sau trợ giúp ca ca!

Thế nhưng, nàng thực sự không nỡ bỏ, cho nên, ngay cả dũng khí quay đầu nhìn Diệp Huyền cũng không có.

Bởi nàng sợ, sau khi quay đầu, sẽ không muốn đi.

Mộ Chiêu Lăng vuốt tóc Diệp Linh:

- Đi, ta đi với ngươi xem kẻ này, xem đến cùng hắn là thần thánh phương nào!

Nói tới đây, hắn nhìn Mạc Tu:

- Chẳng cần biết người kia là ai, chỉ cần dám đối nghịch với Hộ Giới minh ta, hẳn cũng không phải người bình thường!

Lục tôn chủ lạnh lùng:

- Nếu không phải Thương Giới kiếm chủ, vậy có thể là ai? Phải biết, người kia hoàn toàn không chút khí tức, dù đứng trước mặt ta, ta cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Mạc Tu nhíu mày:

Mộ Chiêu Lăng thấp giọng thở dài, sau đó tăng tốc độ, chỉ một chốc, hai người đã biến mất.



Hộ Giới minh.

Trong điện chỉ có Mạc Tu cùng Lục tôn chủ.

Hai người không ai nói chuyện, không khí có chút ngưng trọng.

Một hồi sau, Lục tôn chủ đột nhiên nói:

- Ngươi bị hắn lừa!

Mạc Tu nhìn Lục tôn chủ, Lục tôn chủ lãnh đạm nói:

- Nếu người kia thực sự là Thương Giới kiếm chủ, ngươi khiêu chiến hắn, vậy hiện ngươi đã chết!

Có điều, thực sự có chút đáng tiếc, bởi Diệp Huyền này, quá yêu nghiệt!

Mặc dù Huyền môn không sợ, nhưng không muốn vì Diệp Huyền mà vạch mặt với Hộ Giới minh, điều này không phù hợp với lợi ích Huyền môn!

Nếu Huyền môn thu hắn, Huyền môn sẽ bị kéo vào những chuyện không nên này.

Kỳ thực, Diệp Huyền hoàn toàn có tư cách gia nhập Huyền môn, đáng tiếc, trên người Diệp Huyền lại dính quá nhiều thị phi.

Nói xong, nàng quay đầu nhìn thoáng qua.

- Ly biệt, là để trùng phùng tốt hơn. Chớ đau lòng, chuyên tâm tu luyện, chỉ khi bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, mới có theẻ làm được chuyện mình muốn làm!

Nói xong, hai người biến mất khỏi đại điện.

Chỉ một chốc, Lục tôn chủ cùng Mạc Tu đã tới trước gian nhà tranh kia.

Lục tôn chủ nhìn qua nhà tranh, ôm quyền:

- Không biết các hạ xưng hô thế nào?

Trong nhà tra, không có bất cứ động tĩnh.

Lục tôn chủ hơi híp mắt:

- Các hạ xem thường ta?

Trong nhà tranh, vẫn không có bất cứ động tĩnh.

Lục tôn chủ trở nên âm lãnh, tay phải vung lên, một cỗ uy áp cường đại cuốn về phía nhà tranh.

Oanh!

Nhà tranh trực tiếp nát, bên trong, rỗng tuếch!

Nhìn thấy cảnh này, Lục tôn chủ cùng Mạc Tu trực tiếp ngây người.

Không có ai?

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Lục tôn chủ trầm giọng:

- Tới Thần Toán môn kiểm tra…

Mạc Tu trầm giọng nói:

- Sẽ phải trả một chút…

Lục tôn chủ lắc đầu:

- Không quản được nhiều như vậy! Bản nguyên Thanh châu đã chuẩn bị xuất thế, trong thời gian này, tuyệt đối không nên để tiểu nhi Diệp Huyền kia phá hoại!

Mạc Tu gật nhẹ:

- Ta hiểu!

Bản nguyên chi tâm!

Đối với Hộ Giới minh mà nói, đây mới là thứ quan trọng nhất!

Rất nhanh, Mạc Tu quay người rời đi.

Lục tôn chủ nhìn qua bốn phía, sau đó cũng rời đi.

Không biết qua bao lâu, Lục tôn chủ lần nữa xuất hiện, xung quanh vẫn trống rỗng.

Thấy thế, Lục tôn chủ nhíu mày:

- Cảm ứng sai sao?

Nói xong, lão lắc đầu, quay người rời đi.

Chừng nửa canh giờ sau, một bóng người xuất hiện đúng chỗ Lục tôn chủ vừa đứng.

Người này, chính là Diệp Huyền.

Diệp Huyền thầm than:

- Nguy hiểm thật…
Bạn cần đăng nhập để bình luận