Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3816. Yêu thú! (2)



Chương 3816. Yêu thú! (2)




Nghĩ đến đây, ngón tay cái của Diệp Huyền đè nhẹ lên chuôi kiếm.
Chỉ cần một suy nghĩ là kiếm của hắn sẽ bay khỏi vỏ, thật ra hắn cũng muốn xem Sát Na Sinh Tử mà mình tự sáng tạo ra rốt cuộc mạnh đến mức nào, phải biết rằng, cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thi triển bất cứ một khí thế và kiếm thế nào hết, cũng không dùng Thanh Huyền Kiếm!
Khí thế và kiếm thế cộng thêm Thanh Huyền Kiếm cùng Sát Na Nhất Kiếm kia của hắn, đây là con át chủ bài mạnh nhất trước mắt của hắn.
Ngay lúc hai người đang định ra tay thì đột nhiên sâu trong sơn mạnh xa xăm rung chuyển dữ dội, ngay sau đó, một ngọn núi lớn cao đến vạn trượng đột ngột tách ra, vô số bụi bặm đất cát bay mù trời, ngay sau đó, một con yêu thú khổng lồ bước ra ngoài. Con yêu thú này quả thật rất to lớn, đứng ở chỗ đó trông giống một trụ trời, đừng nói là Diệp Huyền, cho dù là mấy ngọn núi lớn quanh đó cũng trông chỉ như một con kiến khi ở trước mặt nó!
Nhìn thấy con yêu thú này, Diệp Huyền hơi nhíu mày bởi vì nó cũng to lớn quá rồi!
Nam tử kia cũng hơi nhíu mày lại.
Lúc này, con yêu thú kia quay phắt sang nhìn Diệp Huyền và nam tử, nhìn thấy một màn này, khóe miệng của Diệp Huyền chợt co rút, mẹ kiếp, vẫn có thể nhìn thấy mình à?
Với thể hình của con yêu thú này, sợ rằng hắn chỉ là một hạt bụi ở trong mắt nó mà thôi!
Con yêu thú kia đột nhiên tung một quyền!
Một quyền này khiến sắc mặt của Diệp Huyền và nam tử đều thay đổi!
Mà lúc này, cảm giác của cả hai người chính là hình như trời sập rồi!
Một quyền này trực tiếp che lấp bầu trời!
Cái thứ gì đâu!
Trong lòng Diệp Huyền chửi rủa một tiếng sau đó quay người ngự kiếm bay lên, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở phía tận cùng chân trời, nhưng mà vẫn hơi chậm…
Ầm!
Một luồng sức mạnh to lớn dội thẳng tới lưng hắn, trong nháy mắt, cả người hắn trực tiếp bay đi mấy vạn dặm!
Không chỉ như thế, ngay khi hắn dừng lại, toàn bộ lưng hắn đều đã nứt ra, máu tươi từ còn phun ra không ngừng từ miệng vết thương!
Diệp Huyền bị đánh đến hơi ngu người!
Đáng sợ như vậy sao?
Hắn quay người lại nhìn, lần này, cả người hắn trực tiếp tê dại luôn.
Trong tầm nhìn của hắn, sơn mạch trước mắt đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một dải đất bằng phẳng!
Một quyền vừa rồi đã trực tiếp đánh sơn mạch triền miên này thành hư hô!
Diệp Huyền nhìn về phía yêu thú ở đằng xa kia, bây giờ con yêu thú đó cách hắn rất xa nhưng thể hình của đối phương vẫn to lớn như vậy, chứ không hề nhỏ hơn trước đó được bao nhiêu!
Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền quay đầu sang nhìn nam tử trước đó kia. Lúc này, sắc mặt của nam tử cầm thương đó cũng vô cùng nhợt nhạt, rất dễ nhận thấy một quyền vừa rồi của con yêu thú đã đánh hắn ta bị trọng thương!
Hình như phát hiện ra ánh mắt của Diệp Huyền, nam tử đó quay đầu nhìn về phía hắn, hai người đối diện với nhau, trong mắt đều tràn đầy ý chí chiến đấu không hề che giấu!
Mà đúng lúc này, con yêu thú đằng xa chợt từ từ siết chặt tay phải lại, lần này, toàn bộ thiên địa đã trở nên hư ảo.
Cảm giác được tình hình này, sắc mặt của Diệp Huyền và nam tử lập tức thay đổi, hai người không hề do dự một chút nào mà quay người bỏ chạy. Lần này, cả hai đều tăng tốc độ của mình lên đến cực hạn! Chỉ chớp mắt cái, cả hai đã biến mất ở phía tận cùng của chân trời xa xăm!
Con yêu thú ở đằng sau hơi nhíu mày lại, một lúc sau, nó thả lỏng tay phải và quay người rời đi.
Mà mỗi một bước đi của nó đều khiến mặt đất rung chuyển dữ dội…

Phía chân trời xa xôi, Diệp Huyền dừng lại, hắn quay đầu nhìn, thấy con yêu thú kia không đuổi theo nữa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng!
Hắn vẫn không muốn đánh nhau với con yêu thú đó cho lắm, trực giác nói cho hắn biết kiếm khí của hắn chém lên người đối phương, sợ rằng cũng chỉ có thể gãi ngứa cho người ta mà thôi!
Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, một khắc này, trong lòng hắn đã đề phòng hơn!
Chỗ này rất không đơn giản!
Diệp Huyền nhìn sang bên phải, chẳng thấy nam tử cầm thương kia đâu nữa.
Hắn im lặng một lúc lâu sau đó đi về phía xa, mục đích tới đây lần này của hắn chính là động phủ của Ngự Thiên Thần Phủ. Chỗ này chính là động phủ của đối phương nhưng nó thật sự rất lớn, hắn hoàn toàn không biết đâu mới là vị trí chính xác của đối phương!
Hơn nữa, Ngự Thiên Thần này còn sống hay đã chết, hắn cũng không biết nốt!
Tất cả đều chưa biết!
Lúc này, Diệp Huyền chợt lên tiếng: “Sau này ta cũng sẽ để lại một động phủ để thế hệ sau tới thăm dò! Thế cũng thú vị phết!”
Tiểu tháp: “…”
Diệp Huyền tiếp tục tiến lên, không lâu sau, hắn đã tới trước một hồ nước, hồ nước này có hình trái tim, nước hồ trong veo thấy đáy.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn đáy hồ, trong đáy hồ có một ít đá, ngoại trừ vậy ra thì cũng không còn gì cả.
Bấy giờ, tiểu tháp đột nhiên lên tiếng: “Nếu Tiểu Bạch ở đây thì tốt quá!”
Diệp Huyền hơi khó hiểu: “Lý do?”
Tiểu tháp đáp: “Tiểu Bạch có chức năng tìm kiếm bảo vật, nàng ta biết chỗ nào có đồ tốt! Nếu có nàng ta ở đây thì tiểu chủ ngươi phế là cái chắc!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Sao ngươi không có chức năng đó nhỉ?”
Tiểu tháp trầm giọng nói: “Ta chỉ là một cái tháp thôi!”
Diệp Huyền: “…”
Hắn đang định qua hồ thì đúng lúc này, đột nhiên đằng sau hắn truyền tới một tiếng kêu thảm thiết và thê lương, vang vọng tới tận chân trời.
Diệp Huyền bay lên rồi quay người nhìn, ở phía cuối sơn mạch xa xăm này, hắn trông thấy một cái đầu khổng lồ từ từ bay xuống từ giữa không!
Cái đầu khổng lồ này chính là đầu của con yêu thú ban nãy!
Nhìn thấy một màn này, con ngươi của Diệp Huyền chọt co rút.
Mẹ kiếp, có người đã giết được con yêu thú đó?
Ai vậy?
Hết chương 3816.



Bạn cần đăng nhập để bình luận