Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3812. Thù gì? (2)



Chương 3812. Thù gì? (2)




Ở phía xa xa, Diệp Huyền mở mắt, hắn liếc nhìn Đại Man, khẽ nói: “Cảm ơn ngươi!”
Đại Man sững sờ, đoạn bảo: “Cảm ơn ta gì chứ?”
Diệp Huyền cười: “Cảm ơn ngươi đã khiến ta nhận ra ta mạnh như vậy! sau này đánh nhau với người khác ta không cần phải chém gió nữa! Giờ ta đỉnh thật!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Vẻ mặt Đại Man khựng lại: “Ngươi… giết người còn ngang ngược… quá đáng vừa thôi!”
Diệp Huyền: “…”
Hắn đi đến trước mặt Mục Thần và mỉm cười: “Không mất mặt chứ?”
Mục Thần gật đầu: “Vượt ngoài dự liệu của ta!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vừa rồi ta chỉ dùng chưa đến một phần lực!”
Mục Thần: “…”
Ở phía xa xa, Đại Man đột nhiên run rẩy nói: “Đại ca… chúng ta không thù không oán gì cơ mà! Ngươi có cần phải đả kích người khác như vậy không?”
Diệp Huyền: “…”
Mục Thần nhìn hắn: “Đi theo ta!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Mục Thần đột nhiên dừng bước, nàng nhìn Diệp Huyền: “Im miệng!”
Diệp Huyền: “…”
Một lát sau, Mục Thần đưa hắn tới một tòa đại điện. Trong đại điện, hắn lại trông thấy mạch chủ Hư Xung cùng một thánh tôn Mục Ca!
Hư Xung nhìn Diệp Huyền, đoạn khẽ cười: “Chào mừng gia nhập Thánh Mạch!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Mạch chủ có quà gặp mặt gì không?”
Nghe vậy, khóe miệng Mục Thần bèn giật giật. Mẹ kiếp, cái thứ cực phẩm gì thế này?
Mục Ca cũng không nhịn được mà nhìn Diệp Huyền, lần đầu tiên gặp nhau cái tên này đã đòi quà gặp mặt rồi ư?
Hư Xung sững sờ, hắn ta không ngờ Diệp Huyền lại nói như vậy.
Diệp Huyền chớp mắt: “Không có sao?”
Hư Xung mỉm cười: “Ngươi muốn quà gì?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Mạch chủ tặng thì gì cũng được!”
Hư Xung khẽ cười: “Ngươi cũng không phải người bình thường, quà bình thường sợ ngươi không vừa lòng…”
Nói đến đây, hắn ta xòe tay ra, một tấm mộc bài bay đến trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền liếc nhìn tấm mộc bài, hắn tò mò hỏi: “Đây là?”
Hư Xung mỉm cười: “Đây là lệnh bài của chân truyền đệ tử!”
Diệp Huyền sựng mặt: “Cái này…”
Hư Xung nghiêm túc nói: “Thứ này không phải lệnh bài chân truyền đệ tử thông thường đâu, nó là lệnh bài do đích thân ta khắc đấy, cả Thánh Mạch này chỉ có một cái, ý nghĩa phi phàm!”
Diệp Huyền đen mặt, mẹ kiếp cái lão hồ ly! Ý nghĩa phi phàm gì chứ? Lão tử muốn cái gì thực tế hơn kia kìa!
Lúc này, Hư Xung mỉm cười: “Sao nào, ngươi không thấy vừa lòng à?”
Diệp Huyền vội lắc đầu: “Thánh chủ đã tặng thì sao ta không vừa lòng chứ?”
Hư Xung cười: “Ngươi thích là được!”
Diệp Huyền cạn lời.
Lúc này, Hư Xung nhìn Mục Thần: “Hai người bọn họ đã tới Ngự Thiên Thần Phủ!”
Mục Thần trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Ma Mạch phái mấy người đi?”
Hư Xung trầm giọng nói: “Hai người!”
Mục Thần nhíu mày: “Trừ người đó ra thì còn ai?”
Hư Xung lắc đầu: “Không biết!”
Mục Thần nhìn Diệp Huyền: “Tiểu gia hỏa, ta biết ngươi không đơn giản, cũng biết vừa rồi ngươi chưa thể hiện toàn bộ thực lực. Có điều ngươi phải nhớ kĩ, nếu như vào đó rồi thì đừng coi thường hai người của Ma Mạch, nhất là vị nghịch hành giả kia, người đó không đơn giản đâu! Bởi vì công tác bảo mật của Ma Mạch rất kín kẽ nên tới giờ chúng ta cũng không biết vị nghịch hành giả đó đã đạt đến trình độ nào, nếu như ngươi gặp hắn ta, đánh được thì đánh, không đánh được thì đừng đánh!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Mạch chủ, ngươi thấy sau khi chúng ta vào đó thì sẽ không đánh nhau sao?”
Hư Xung trầm mặc.
Diệp Huyền nói: “Vào đó xong mọi người thể nào cũng đánh nhau! Chắc chắn đối phương sẽ không từ mọi giá để giết thiên tài yêu nghiệt của Thánh Mạch! Cũng giống thế, chúng ta cũng sẽ cố giết nghịch hành giả và tên yêu nghiệt còn lại của Ma Mạch, đúng chứ?”
Hư Xung nhìn hắn: “Ngươi tự tin không?”
Diệp Huyền lắc đầu.
Hư Xung thở dài, lúc này Diệp Huyền đột nhiên nói: “Chỉ cần ta không muốn sống thì bọn họ đều phải chết!”
Tiểu tháp: “…”
Hư Xung sững sờ, sau đó nói: “Tự tin là tốt! Nhưng dù thế nào, ngươi cũng phải bảo vệ mình. Tóm lại, nếu không được thì cứ rút về, sống mới là quan trọng nhất!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Hư Xung nhìn Mục Thần: “Đưa hắn đi đi!”
Mục Thần gật đầu, sau đó nhìn Diệp Huyền. Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Mục Thần bảo: “Im miệng!”
Nói đoạn, nàng đặt tay lên vai Diệp Huyền, sau đó đưa hắn biến mất.
Sau khi hai người rời đi, Hư Xung đột nhiên bảo: “Ngươi thấy tiểu gia hỏa này thế nào?”
Mục Ca trầm mặc một hồi rồi bảo: “Lông bông, nói chuyện chẳng nghiêm túc gì cả, nhưng thực lực rất mạnh!”
Hư Xung nhìn đối phương: “Ngươi thấy mạnh đến mức nào?”
Mục Ca lắc đầu: “Phải giao thủ thì mới biết được!”
Hư Xung nói: “Lớp trẻ tuổi này đều rất ghê gớm! Còn lợi hại hơn chúng ta ngày xưa nhiều, nói thật thì chúng ta cũng rất áp lực đấy!”
Mục Ca gật đầu: “Đúng vậy!”
Hư Xung đột nhiên đứng dậy đi ra cửa điện, ánh mắt mang vẻ chờ mong: “Ngự Thiên Thần Phủ… Hóa Tự Tại…”

Trên một tầng mây, Mục Thần đưa Diệp Huyền băng qua thời không.
Đột nhiên nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Ta chợt phát hiện ra da mặt của ngươi cũng dày ghê đấy!”
Diệp Huyền: “…”
Hết chương 3812.



Bạn cần đăng nhập để bình luận