Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1600: Không được nữa rồi

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, một luồng tử khí cường đại trực tiếp cuốn ra từ trong cơ thể hắn, hắc y nam tử ngồi xếp bằng trên mặt đất bị đánh lui ra ngoài mấy trượng trong nháy mắt, không gian xung quanh chợt rung chuyển.

Xa xa, hai tay Diệp Huyền nắm chặt, hung tợn trừng mắt, toàn thân hắn đang run rẩy, trong nháy mắt thanh huyết đao kia tiến vào trong cơ thể hắn, rất nhiều tử khí đang cùng tấn công vào đầu vào thân thể hắn, đặc biệt là đầu, trong phút chốc đó, thần trí của hắn suýt chút nữa đã bị xóa đi luôn rồi!

Khủng khiếp quá!

Tử khí này tiến vào, lực trùng kích kia quả thực có thể so sánh với hắn khi kích hoạt huyết mạch.

Lúc này, giọng nói của hắc y nam tử đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyền: "Tử khí của lưỡi dao này quá nặng, ngươi nhất định phải tiếp nhận tử khí của nó, chỉ có như thế mới có thể nắm giữ nó, nó sẽ để cho ngươi tùy ý sử dụng. Mà khi nó tiến vào thân thể ngươi, còn có thể cường hóa thân thể của ngươi một lần nữa, cho nên phải tiếp tục kiên trì.”

Diệp Huyền cắn chặt răng.

Kiên trì!

Suy yếu!

Diệp Huyền từ từ ngồi dậy, cười khổ: "Không ổn lắm!"

Cơ thể được tăng cường một lần nữa!

Đúng lúc này, hắc y nam tử đột nhiên nói: "Vẫn ổn chứ?"

Tử khí tăng cường nhục thân!

Tử Vong kiếm!

Hắn nhất định phải kiên trì giữ vững, bởi vì không chống đỡ được thì sẽ chết!

Hắc y nam tử cười nói: "Ý chí của ngươi làm cho ta có chút kinh ngạc!"

Cứ như vậy, kéo dài khoảng ba ngày ba đêm, trong nhục thân của Diệp Huyền không chỉ tràn ngập kiếm khí, kiếm ý và tử khí, mà tử khí, kiếm ý, kiếm khí của hắn không hề bài xích nhau một chút nào, ba vật ở chung với nhau rất vui vẻ.

Tử khí do Tử Vong đao kia phóng thích ra không ngừng đánh vào nhục thân của Diệp Huyền. Tuy Diệp Huyền rất thống khổ, nhưng thân thể hắn lại bắt đầu biến chất từng chút, từng chút một.

Lúc này hắn vô cùng yếu ớt, khí lực toàn thân như là đã bị rút cạn hết rồi.

Diệp Huyền thưởng thức xung quanh thân kiếm, nhẹ nhàng nói: "Tiền bối, cấp bậc của kiếm này là?"

Mà Diệp Huyền cũng mạnh mẽ chống lại được tác động của Tử Vong đao, nhưng hắn cũng không thoải mái, như mất nửa cái mạng vậy.

Hắc y nam tử nói: "Chắc là chỉ ngang bằng với ba thanh kiếm trong cơ thể ngươi và tiểu tháp của ngươi."

Diệp Huyền nở nụ cười, sau đó mở lòng bàn tay ra, thanh Tử Vong đao kia xuất hiện trong tay hắn, suy nghĩ của hắn vừa hiện ra, thanh Tử Vong đao kia lấp tức biến thành một thanh kiếm!

Kiếm này do tử khí ngưng tụ thành, không có bản thể thực chất, tùy tâm mà tụ, tùy tâm mà tán!

Diệp Huyền trầm mặc, cho đến bây giờ, thần khí lợi hại nhất mà hắn từng gặp qua chính là Phàm kiếm! Cho dù là tiểu tháp cũng vô cùng kiêng kỵ Phàm kiếm!

Hắc y nam tử lại nói: "Kiếm trên đỉnh tháp của ngươi là Phàm kiếm, bản thân chúng nó cũng không mạnh, mạnh là ở chủ nhân của chúng, nhưng Phàm kiếm chung quy lại vẫn là Phàm kiếm, chỉ cần có một chút kiếm ý hoặc ý chí của chủ nhân thì chúng nó cũng không phải là loại mà bất kỳ thần khí nào cũng có thể so sánh."

Diệp Huyền vội vàng hỏi: "Nhưng cái gì?"

Nhìn thấy Diệp Huyền kinh ngạc, hắc y nam tử cười nói: "Thực lực của tiểu tháp không đủ để áp chế ta!"

Thiên Tru kiếm chỉ bằng một phần tư thanh kiếm gốc của Thanh Nhi!

Diệp Huyền sửng sốt, đối phương biết kiếm trong tháp?

Hắn biết mình đã đánh giá thấp hắc y nam tử trước mắt này rồi!

Diệp Huyền trầm mặc.

Hắc y nam tử cười nói: "Đừng có khiếp sợ quá mức như vậy, dù sao thì ta cũng đã sống lâu như vậy rồi, nếu chút nhãn lực này cũng không có thì chẳng phải là sống vô ích rồi sao?"

Diệp Huyền gật đầu: "Hiểu rồi."

Hắc y nam tử nói: "Nếu ta không đoán sai, kiếm này cũng không phải là một thanh kiếm hoàn chỉnh!"

Nghe vậy, đồng tử Diệp Huyền chợt co rụt lại: "Tiền bối cũng nhìn ra được cái này sao?"

Không thể không nói, trong lòng hắn bây giờ cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bởi vì đây là lần đầu tiên có người nhìn ra Thiên Tru kiếm không phải là một thanh kiếm hoàn chỉnh!

Phàm kiếm!

Nói xong, hắn ta dừng một chút, sau đó lại nói: "Thanh kiếm nhắm vào nhục thân của ngươi rất sắc bén, hơn nữa, chủ nhân của nó hẳn là bất phàm, nhưng..."

Hắc y nam tử cười nói: "Hai thanh kiếm này của ngươi rất thú vị, một thanh nhằm vào nhục thân, một thanh nhằm vào linh hồn!"

Dường như nghĩ đến cái gì đó, Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, Trấn Hồn kiếm và Thiên Tru Kiếm cùng xuất hiện trong tay hắn: "Tiền bối, hai thanh kiếm này không bằng thanh Tử Vong kiếm này sao?"

Vị này chắc chắn cũng đã từng là một vị đại năng siêu cấp!

Hắc y nam tử lại nói: "Luận về uy lực và phẩm cấp thì thanh kiếm này của ngươi kém hơn Tử Vong kiếm. Nếu như ta không đoán sai, nếu ngươi gặp được người cường đại một chút thì thanh kiếm này của ngươi sẽ phải tốn nhiều sức lực, đúng không?"

Diệp Huyền gật đầu, bây giờ hắn gặp phải đối thủ quá mạnh, ví dụ như cường giả ở cấp bậc như Diệp Linh vậy thanh Thiên Tru Kiếm của hắn cũng không có ưu thế gì! Chỉ có thể nói, giao thủ với những cường giả này thì kiếm của hắn sẽ không ở thế bất lợi, nhưng khi đánh cũng không có ưu thế gì!

Phải biết rằng, khi hắn vừa có được Thiên Tru kiếm, Thiên Tru kiếm khi đó là vô địch, không có bất kỳ bảo vật nào có thể chạm vào nó.

Nhưng bây giờ, không được nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận