Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3896. .



Chương 3896. .




Diệp Huyền rời khỏi Linh Giới, một bạch bào lão giả xuất hiện trước mặt hắn.
Bạch bào lão giả khẽ cười: “Diệp công tử, ta là tộc trưởng Tu Di Không của Tu Di Giới, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đương nhiên!”
Bạch bào lão giả cười ha ha, đoạn bảo: “Diệp công tử, lần này lão phu tới là muốn xác nhận một chuyện, đó chính là tiểu tháp kia thực sự thần kì vậy sao?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Các hạ cần gì phải biết rõ rồi còn cố hỏi?”
Bạch bào lão giả thở dài: “Không ngờ thế gian này còn có thần khí kinh khủng như vậy.”
Diệp Huyền mỉm cười, hắn không lên tiếng.
Bạch bào lão giả nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt hắn ta nghiêm túc: “Diệp tiểu hữu, lần này Cổ Giới cướp tiểu tháp của ngươi giữa thanh thiên bạch nhật. Loại hành vi này đúng là chẳng nhân đạo gì cả, khiến người ta căm ghét! Tu Di Giới và Thiên Giới quyết định đứng ra chủ trì công đạo, giúp ngươi đoạt lại tiểu tháp, trả là thiên địa trong sạch cho Lục Giới!”
Diệp Huyền chớp mắt, sau đó hắn bật ngón tay cái: “Được! Được lắm!”
Bạch bào lão giả nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.
Tuy nhiên Diệp Huyền chẳng nói gì.
Vẻ mặt bạch bào lão giả sượng lại, hắn ta do dự một lát rồi bảo: “Tiểu hữu, hình như ngươi không tích cực cho lắm!”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Không tộc trưởng, Cổ tộc là một trong sáu gia tộc, và là một thế lực siêu cấp! Ngươi nhìn ta đi, ta là gì chứ? Một tiểu kiếm tu không chống lưng, không bối cảnh như ta thì lấy gì để đối đầu Cổ tộc?”
Nói đến đây, hắn lại thở dài, đoạn bảo: “Tiền bối, các ngươi không hiểu mấy người vô danh tiểu tốt như chúng ta đau khổ thế nào đâu! Mấy người không có chỗ dựa như chúng ta làm gì cũng phải dựa vào chính mình, sống rất khó khăn lắm!”
Tu Di Không liếc nhìn hắn: “Tiểu hữu, ngươi đâu giống tán tu không chỗ nương tựa!”
Diệp Huyền cười khổ: “Ngươi không biết con đường này ta đi như thế nào đâu, nói nhiều là lại rớt nước mắt đấy! Nước mắt!”
Tu Di Không nhíu mày, sao cái tên này khó thuyết phục thế!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Không tộc trưởng, ta biết ý của các ngươi, các ngươi có thể lấy danh nghĩa của ta đi đối phó với Cổ tộc, nhưng ta tuyệt đối sẽ không ra tay với Cổ tộc! Đương nhiên, dù có ra tay, với thực lực của ta, ta cũng không giúp các ngươi được gì!”
Ý là các ngươi cứ chơi phần của các ngươi, Diệp Huyền ta sẽ không tham gia!
Tu Di Không nghĩ ngợi hồi lâu rồi cười nói: “Đương nhiên, chúng ta hiểu ý của Diệp tiểu hữu! Có điều, có lẽ chúng ta sẽ phải lấy danh nghĩa của tiểu hữu… Dẫu sao thì tiểu tháp cũng là của tiểu hữu mà…”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tu Di Không tiền bối, như này đi, ta bán tiểu tháp cho các ngươi, giá năm tinh mạch!”
Tiểu tháp: “…”
Tu Di Không nhíu mày: “Bán cho chúng ta?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy! Bán cho các ngươi!”
Tu Di Không nhìn hắn: “Hình như tiểu tháp đó không có ở trong tay ngươi!”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Tiền bối, nếu các ngươi bằng lòng trả năm tinh mạch thì ta sẽ bán tiểu tháp cho các ngươi. Nói một cách đơn giản, trên danh tiểu tháp đã là của các ngươi rồi! Như vậy khi các ngươi nhắm vào Cổ tộc lại càng danh chính ngôn thuận hơn. Mà lúc các ngươi bảo người trong tộc của các ngươi đi liều mạng, bọn họ sẽ càng cam tâm tình nguyện hơn, bởi lẽ họ sẽ nghĩ rằng, đậu má, đó vốn là của Tu Di tộc mà! Cổ Tộc lại dám cướp đồ của Tu Di tộc…”
Nói đến đây, hắn mỉm cười: “Tiền bối, ngươi thấy năm tinh mạch có đáng không?”
Tu Di Không liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó mỉm cười: “Tiểu hữu, ngươi nói quá đúng! Cách này rất hay!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy tinh mạch…”
Tu Di Không chớp mắt: “Tiểu Hữu, ta thấy ngươi cứ nghe cách của ta đã! Nếu chúng ta nói với thế nhân rằng tiểu hữu là người của Tu Di Giới chúng ta thì chẳng phải càng danh chính ngôn thuận hơn hay sao? Ngoài ra, nếu như ngươi đột nhiên chết, Tu Di Giới nói rằng ngươi bị Cổ tộc sát hại, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Hay! Rất hay!”
Tu Di Không nhìn hắn, trên mặt là ý cười nhưng một luồng khí tức lại đang khóa chặt lấy Diệp Huyền.
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó nói: “Nếu tiền bối thấy năm tinh mạch rất đắt thì cứ giết đi! Ta không phản kháng đâu, thật đấy!”
Tu Di Không nhíu mày.
Không phản kháng!
Vẻ mặt Diệp Huyền rất bình tĩnh, trên mặt hắn còn có nụ cười.
Tu Di Không trầm mặc.
Thiếu niên này chẳng sợ gì cả!
Dựa vào đâu mà hắn chẳng sợ gì?
Tu Di Không nhìn Diệp Huyền, đoạn cười nói: “Tiểu hữu, ngươi nói ngươi không có chỗ dựa mà?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Thì đúng là không có chỗ dựa! Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ ta toàn tự cố gắng, chẳng liên quan gì đến người khác cả… Bao gồm cả việc trước đó ta miểu sát cường giả Hóa Tự Tại của Cổ tộc, thực lực đó là do ta tự tu luyện mà ra. Ta thực sự không dựa dẫm vào người nhà, cũng không có sư phụ gì đó, thật đấy, đều do ta tự tu luyện mà ra!”
Tu Di Không nhìn Diệp Huyền, hắn ta không lên tiếng.
Diệp Huyền lại nói: “Tiền bối, ngươi thật sự đang lo lắng điều gì? Ta chỉ một thân một mình, ngươi giết ta thì Tu Di tộc cũng chẳng chọc vào thế lực thần bí gì cả. Đừng lo, giết đi! Giết ta đi, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng!”
Tu Di Không: “…”
Hết chương 3896.



Bạn cần đăng nhập để bình luận