Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 560: Lừa Dối Qua Cửa

Diệp Huyền tới tầng hai, đại thần tầng hai còn đang bế quan, bất đắc dĩ, chỉ có thể lên tầng bá, chính là là trước lối lên tầng bốn.

Diệp Huyền tới trước lối lên, mỉm cười:

- Tiền bối, có thể nói chuyện không?

Không trả lời.

Diệp Huyền cũng không nhụt trí, lại nói:

- Tiền bối, ngài có muốn ra ngoài không?

Vẫn không trả lời!

Khó chơi a!

Diệp Huyền tìm Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi đang trồng linh quả, có Hỗn Độn chi khí, đám linh quả này phát triển với tốc độ kinh người.

Nhưng nếu để nàng biết nàng rất lợi hại, sau này sợ là không quản được tiểu nha đầu này!

Nói xong, hắn quay người chạy.

Tiểu Linh Nhi thực sự rất mạnh!

Diệp Huyền hơi ngây người, lập tức hừ nhẹ:

Nghe vậy, Diệp Huyền sửng sốt.

Diệp Huyền lắc đầu, đang chuẩn bị rời đi, một thanh âm đột nhiên vang lên:

Một hồi sau, Diệp Huyền rời Giới Ngục tháp, về lại Bách Quả viên, mà vừa trở lại, Phong Cảnh đã xuất hiện trước mặt hắn:

- Bây giờ lạnh nhạt, tương lai với không tới!

- Ngươi còn chưa có tư cách thương lượng với ta, chờ ngươi tới Vô Thượng cảnh rồi lại tới đi!

Diệp Huyền có chút lưỡng lự, đến cùng có nên nói cho Tiểu Linh Nhi biết, nàng rất biết đánh nhau không?

Phong cảnh trầm giọng nói:

Tầng thứ nhất.

- Có phải ngươi làm hay không?

- Hai người Vương Phó Viện trưởng đã chết!

Chết rồi?

- Còn bảo vật của ta?

- Chuyện này rất quỷ dị, hai người Vương Phó Viện trưởng vừa tới Hắc Ngục không lâu, đột nhiên bị người chém giết…

Diệp Huyền trầm giọng:

- Phong đạo sư, ngươi thấy ta có năng lực kia sao?

Hắn có thể kết luận, rất nhiều người không biết tình huống chân thực của Giới Ngục tháp, nhưng, vì sao những người này lại điên cuồng muốn đoạt được nó?

Diệp Huyền cười khổ:

- Phong tiền bối, Tinh Tế Huyền Thưởng bảng này là cái gì?

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền trầm giọng:

Bởi vì nó đứng đầu cái gọi là Tinh Tế Huyền Thưởng bảng sao?

Phong Cảnh trầm mặc một hồi, nói:

- Có phải người trong học viện làm?

Phong Cảnh trầm mặc.

Thấy thế, thần sắc Diệp Huyền liền trầm xuống. Xem ra, rất có thể là người trong học viện làm!

Diệp Huyền trầm mặc một chút, đột nhiên kinh hãi:

- Nạp giới của bọn họ đã bị đoạt đi…

Phong Cảnh lắc đầu:

Bảo vật!

Phong Cảnh nhìn qua Diệp Huyền:

- Đứng thứ mười trên bảng, là một kiện chí bảo, tên Tinh Hà đỉnh, trong đỉnh này có ẩn chưa một mảnh tinh không chi lực, nếu tế ra, dù là cường giả Vô Thượng cảnh cũng có thể miểu sát. Nếu rơi vào tay đỉnh cấp cường giả, muốn hủy một chòm sao cũng không phải việc khó!

Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức hóa đá!

Hiện tại hắn đã biết, vì sao những người này lại điên cuồng tới thế!

Xếp thứ mười còn khủng bố như thế, vậy xếp thứ nhất, còn khủng bố tới mức nào?

Khó trách, ai nấy đều đỏ mắt, điên cuồng tới tìm hắn!

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền đột nhiên khẽ biến sắc, thứ chí bảo này, đừng nói là đám người Vương Thiên Nhai sẽ động tâm, mà dù cả Đạo Nhất học viện cũng sẽ động tâm!

Chạy!

Tranh thủ chạy!

- Hai người họ chết trong Hắc Ngục, mà ngươi thì rõ ràng không có năng lực tiến vào đó. Chúng ta tìm ngươi, là muốn hỏi món chí bảo kia!

Diệp Huyền nở nụ cười đắng chát, đang muốn nói, Đại trưởng lão đột nhiên nói:

Đại trưởng lão nhìn hắn, không nói.

- Đại trưởng lão, ngài sẽ không nghĩ là ta làm chứ?

Nói tới đây, hắn cười khổ:

- Phong tiền bối đã nói với ta!

Hình dáng bức tượng này, chính là Mục Đạo Nhất!

Nhân vật truyền kỳ của cả Vị Ương Tinh vực!

Mà tòa đại điện này, chính là Đạo Nhất điện.

Diệp Huyền bị dẫn vào trong điện, giờ phút này, trong điện có sáu người, ba lão giả, một nam tử trung niên, còn có một mỹ phụ!

Đại trưởng lão kia cũng có mặt!

Thấy Diệp Huyền tới, ánh mắt đám người cùng nhìn lại.

Đại trưởng lão nhìn qua Diệp Huyền:

- Ngươi có biết, hai người Vương viện phó đã chết?

Diệp Huyền gật nhẹ:

Diệp Huyền cùng lão giả, còn có Phong Cảnh tới đỉnh một ngọn núi, trên đỉnh núi có một tòa cung điện, đại môn có một pho tượng cao chừng mười trượng.

Lão giả mặc hắc y: “…”

- Tìm được bảo vật của ta sao? Tìm được rồi phải không? Đi, mau mang ta đi…

Diệp Huyền ngây người, lập tức mừng như điên:

- Đại trưởng lão lệnh ngươi đi một chuyến!

Diệp Huyền đang muốn chuồn đi, đúng lúc này, một lão giả mặc hắc y đột nhiên xuất hiện, lão giả nhìn qua Diệp Huyền:

Nghe vậy, Diệp Huyền thầm run lên, âm thầm đề phòng!

Đại trưởng lão lại nói:

- Người kia giết hai người họ, hẳn là vì chí bảo kia, chúng ta muốn hỏi ngươi, món chí bảo kia thực sự bị Vương Thiên Nhai đoạt đi rồi?

Diệp Huyền vội nói:

- Đúng vậy, ngày đó Vương viện phó dẫn ta vào rừng, hai người bọn họ uy hiếp ta, nói nếu không giao bảo vật, sẽ lập tức giết ta! Ta tự hiểu không thể địch lại, bất đắc dĩ chỉ đành giao đồ, không nghĩ tới, bọn họ lại muốn giết ta diệt khẩu!

Đại trưởng lão gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi dễ dàng giao đồ như thế?

Diệp Huyền cười đắng:

- Bảo vật tuy tốt, nhưng mệnh càng quan trọng hơn.

Đại trưởng lão cứ thế nhìn Diệp Huyền, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ!

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu thở dài:

- Vốn muốn tới Đạo Nhất học viện cầu tự vệ, không nghĩ tới, ở đây cũng không an toàn…

Lúc này, một lão giả mặc hôi bào đột nhiên hỏi:

- Vì sao ngươi có chí bảo như thế?

Diệp Huyền nhìn lại:

- Ngẫu nhiên đoạt được, chỉ là ta cũng không biết, nó lại là bảo vật trên Tinh Tế Huyền Thưởng bảng.

Lão giả mặc hôi bào lại nói:

- Thứ kia đến cùng là gì?

Diệp Huyền do dự một chút nói:

- Một thứ màu đen, trong đó có gì, ta cũng không biết!

Lão giả mặc hôi bào nhìn qua Diệp Huyền:

- Ngươi tới từ Thanh Thương giới, theo ta được biết, người của Hộ Giới minh đã bị diệt sạch, mà người xuất thủ, là một nữ tử thần bí, người này tới Thanh Thương giới, hẳn cũng vì bảo vật này, vì sao nàng không cướp đoạt nó từ trong tay ngươi?

Diệp Huyền cười khổ:

- Nàng chỉ là một đạo phân thân… hơn nữa, lúc đó nàng lưỡng bại câu thương với chủ thượng kia của Hộ Giới minh… có điều, nàng đã nói, bản thể của nàng sẽ tới tìm ta, lúc đó sẽ mang vật kia đi sau.

Lão giả mặc hôi bào nhìn chằm chằm Diệp Huyền, lại hỏi:

- Ngươi tới Đạo Nhất học viện ta, là để tị nạn?

Diệp Huyền gật đầu:

- Ở ngoài có rất nhiều người truy sát ta, ta không dám chạy lung tung, muốn cầu một chỗ an toàn. Chẳng qua không ngờ tới, ở đây…

Nói tới đây, hắn không nói tiếp.

Đám người trong điện đưa mắt nhìn nhau.

Lúc này, đại trưởng lão đột nhiên nói:

- Để đảm bảo món chí bảo kia không ở trên người ngươi, chúng ta muốn kiểm tra nạp giới của ngươi, ngươi có ý kiến gì không?

Đám người nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền hơi do dự:

- Ta, ta có một ít bảo vật!

Đại trưởng lão lãnh đạm nói:

- Yên tâm, chúng ta tuyệt không lấy đồ của ngươi.

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó gỡ nạp giới trên tay xuống, nhẹ nhàng đẩy ra, nạp giới liền bay tới trước mặt đại trưởng lão.

Đại trưởng lão nhìn qua nạp giới, trong nạp giới có khá nhiều đồ, có tới gần chục món Thiên giai bảo vật, còn có Tử Nguyên tinh, số lượng hơn chục vạn. Có điều, với bọn hắn mà nói, cũng chỉ đáng để ngạc nhiên một chút, Ngự Pháp cảnh lại có số tài phú không nhỏ như vậy, thực sự không tầm thường.

Đám người cũng đưa thần thức nhìn qua nạp giới.

Một hồi sau, đại trưởng lão đem nạp giới trả cho Diệp Huyền, nhìn qua một chút:

- Ngươi lui đi!

Diệp Huyền hơi thi lễ, quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận