Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3325: Chẳng khác gì rác rưởi

Bạch phát nữ tử nhìn linh hồn nam tử: "Ngươi không muốn ở cùng ta như vậy sao?"

Nam tử cười khổ: "A Y, ngươi tha cho ta có được không? Ngươi đã nhốt ta cả vạn năm nay rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?"

Bạch phát nữ tử nhìn chằm chằm hắn ta: "Chẳng phải ngươi đã từng nói muốn mãi mãi ở bên cạnh ta hay sao? Hiện giờ chẳng phải chúng ta đang ở bên nhau hay sao?"

Nam tử trầm giọng nói: "A Y, ta biết, ta đã phụ ngươi! Thế nhưng ngươi đã cầm tù ta cả vạn năm, chẳng lẽ như vậy thôi vẫn chưa đủ hay sao?"

"Sao đủ được!" Nữ tử đột nhiên gào lên.

Uỳnh!

Cả tòa đại điện như bùng nổ, ba người Diệp Huyền bị đánh bay đi cả ngàn trượng!

Kiếm khí lớn mạnh tàn phá thiên địa, dường như muốn nghiền nát cả trời đất này, đáng sợ vô cùng!

Ở phía xa xa, nữ tử nhìn chằm chằm nam tử, hai mắt nàng đỏ ngầu: "Một vạn năm? Ngươi thấy vậy là đủ hả? Ngươi thấy đủ ư?"

Nam tử gào lên: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Trình độ kiếm đạo của nữ nhân này còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn!

Nữ tử nở nụ cười lạnh lùng: "Giết ngươi? Thế thì hời cho ngươi quá còn gì?"

Giờ khắc này trên người hắn có mười mấy vết kiếm chém!

Vẻ mặt nữ tử lại bình tĩnh một cách kì lạ: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu!"

Diệp Huyền nhìn nữ tử phía xa với vẻ sững sờ!

Nữ tử nhìn chằm chằm hắn ta: "Ta muốn ngươi sống không bằng chết!"

Kiếm Thể Vô Địch của hắn mà lại mất hiệu lực vào lúc này!

Sao mà mạnh quá vậy!

Nam tử phẫn nộ nói: "Ngươi thấy không đủ, vậy thì giết ta đi! Ta cầu xin ngươi giết ta luôn đấy! Đừng dày vò ta nữa!"

Diệp Huyền ở một bên do dự rồi nói: "Tiền bối, ta còn có việc, chúng ta cáo từ đây!"

Tiêu Lâm Lang đứng bên cạnh hắn cũng tái mặt. Cảnh giới của nữ nhân này thấp nhất cũng phải Cổ Thần cảnh! Không chỉ có vậy, nàng còn là một kiếm tu!

Nói đoạn, hắn bèn quay người chạy!

Nam tử nói bằng giọng oán độc: "Ta chỉ phản bội ngươi! Ta chỉ cô phụ ngươi! Bởi vì ta hoàn toàn không yêu ngươi, từ trước đến nay ta chưa từng yêu ngươi, ta ở bên ngươi chỉ để chơi đùa ngươi thôi!"

"A!" Nam tử hoàn toàn sụp đổ.

Bạch phát nữ tử bước lên phía trước một bước. Lúc bước lên, người nàng đã tới ngay trước mặt Diệp Huyền.

Bạch phát nữ tử nhìn hắn: "Ta cũng đâu có bắt ngươi nhúng tay vào!"

Bạch phát nữ tử xòe tay ra, một tấm mộc bài xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Đúng lúc ấy, một luồng kiếm thế chặn đứng Diệp Huyền lại.

Ở phía xa xa, nam tử kia đột nhiên run rẩy nói: "A Y... ngươi... ngươi nói gì cơ!"

Chuyện tình cảm thế này hắn vẫn không nên tham dự thì hơn!

Diệp Huyền nghe mà cũng không biết phải nói gì!

Nam tử run rẩy nói: "Ngươi... năm xưa ngươi không hề giết con trai của chúng ta!"

Bạch phát nữ tử quay đầu nhìn nam tử, vẻ mặt nàng lạnh lùng vô cùng: "Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?"

Diệp Huyền bất lực: "Tiền bối, ta không muốn nhúng tay vào chuyện của các ngươi!"

Diệp Huyền thấy hơi tò mò: "Đây là?"

Bạch phát nữ tử đáp: "Của con trai ta!"

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền nghi hoặc: "Thế ý của tiền bối là?"

Diệp Huyền do dự một lát, sau đó nói: "Ngươi nói xem nào!"

Bạch phát nữ tử nhìn chằm chằm hắn: "Giúp ta một chuyện!"

Diệp Huyền âm thầm phòng bị.

Mẹ kiếp!

Cái gia đình thần kì gì đây!

Sao mà giống gia đình nhà Thiên Diệp thế!

Nghĩ đến Thiên Diệp, Diệp Huyền lại nhịn không được muốn chửi: "Cái thứ ngu ngốc gì không biết!"

Thiên Diệp: "..."

Nhiều kẻ địch như vậy mà chỉ mỗi Thiên Diệp cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất!

Bạch phát nữ tử nhìn nam tử: "Đó là con trai ta!"

Nam tử bước đến trước mặt nữ tử, hắn ta nuốt nước bọt: "A Y... ta, ta sai rồi! Ta thực sự sai rồi! Ngươi muốn làm gì ta cũng được. Ngươi, ngươi tha cho con trai của chúng ta được không?"

Bạch phát nữ tử nhìn nam tử trước mặt: "Ngày xưa ta yêu ngươi như vậy. Vì ngươi, ta từ bỏ cả vị trí thế tử của gia tộc, cam tâm tình nguyện phiêu bạt cùng ngươi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi lại vụng trộm với sư muội trong tông môn của ngươi trong lúc ta mang thai..."

Nói đoạn, nàng bèn cười khẩy: "A Y ta đúng là mù mắt mà!"

Nghe vậy, Diệp Huyền không khỏi liếc nhìn nam tử. Đậu má, tên này cũng tệ bạc quá!

Chuyện như này mà hắn ta cũng làm ra được?

Nam tử vội vàng nói: "A Y, là lỗi của ta, là ta đã phụ ngươi! Ngàn vạn lần lỗi sai đều do một mình ta. Ngươi, ngươi tha cho con trai của chúng ta được không?"

Bạch phát nữ tử nhìn hắn ta: "Ta thấy hắn ta sống trên đời này là một sự đau khổ!"

Nam tử lập tức quỳ xuống: "A Y, ngươi... ngươi tha cho hắn ta đi! Hắn ta vô tội! Chuyện của người lớn không nên liên quan đến con cái!"

Nói đoạn, hắn ta dập đầu!

Diệp Huyền đứng một bên không khỏi bảo: "Tiền bối, ta có thể nói đôi câu không?"

Bạch phát nữ tử quay đầu nhìn hắn, Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta có thể hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng chuyện giữa người lớn đúng thật không nên lôi con cái vào!

Ta có quen một người bạn, hắn ta tên là Diệp Thần, cha hắn cũng y hệt cái tên nam nhân trước mặt ngươi ấy, không ra một cái gì cả! Mà bởi phụ mẫu hắn ta nên cả đời này hắn ta thê thảm vô cùng! Còn thê thảm hơn cả ta! Thế nên ngươi... ngươi trừng phạt tên nam nhân bội bạc này thì ta thấy không vấn đề gì. Thế nhưng không nên lôi con cái vào! Cha mẹ cãi nhau, con cái chịu tội... Thứ lỗi ta nói thẳng, cha mẹ như thế chẳng khác gì rác rưởi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận