Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 390: Phất Nhanh!

Diệp Huyền yên lặng một lát, quay người rời đi. Chỉ chốc lát, hắn đi tới Thương Lan điện, lúc này, Lục Cửu Ca đang ở trong điện xử lý công việc.

Chủ sự của Thương Lan học viện hiện nay, chính là đám người Lục Cửu Ca.

Nhìn thấy Diệp Huyền tiến đến, Lục Cửu Ca nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nói:

- Hiện tại còn có bao nhiêu tu sĩ Trung Thổ Thần Châu ở Thanh Châu?

Lục Cửu Ca nói:

- Không dưới mười mấy vạn, chẳng qua, thật sự lợi hại cũng không nhiều.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Tra, tra rõ vị trí của những người này, để đạo binh Thương Lan chuẩn bị sẵn sàng.

Diệp Huyền cười nói:

Lục Cửu Ca yên lặng một lát, sau đó tiếp tục công tác.

Lục Cửu Ca hỏi:

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Diệp Huyền gật đầu:

Sau khi thôn phệ một ức cực phẩm linh thạch, Diệp Huyền đang muốn thôn phệ lần nữa, mà lúc này, Giới Ngục tháp trong cơ thể hắn đột nhiên run lên kịch liệt.

Lục Cửu Ca nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Sau khi trở lại phòng, Diệp Huyền lập tức bắt đầu thôn phệ cực phẩm linh thạch.

- Sẽ động thủ ngay!

- Muốn động thủ?

- Để ta giải quyết!

Đầu Diệp Huyền như gặp phải trọng kích, một trận mê muội, trọn vẹn qua nửa canh giờ mới hồi phục lại tinh thần. Mà sau khi hắn lấy lại tinh thần, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

- Chân Ngự Pháp cảnh?

Bởi vì Giới Ngục tháp đã khôi phục!

Đương nhiên hắn sẽ không ký thác hết thảy hi vọng vào trên thân đám người Tư Đồ gia, bản thân mạnh mới là chính đạo!

Oanh!

Theo hắn đoán chừng, ngoại trừ món bảo vật Thiên giai này, những vật còn lại trị giá ít nhất hai ba ức cực phẩm linh thạch!

Không phải phàm vật!

Chỉ một chữ!

Diệp Huyền tìm được nạp giới của hai cường giả chân Ngự Pháp cảnh, sau khi thấy vật phẩm trong nạp giới, Diệp Huyền mừng như điên!

Diệp Huyền cười đến mồm miệng cũng sắp lệch.

Diệp Huyền vội vàng tiến vào Giới Ngục tháp, tầng thứ nhất trong tháp, là mấy trăm nạp giới!

Lần đầu tiên Diệp Huyền cảm thấy bản thân không nghèo.

Ngoài ra, giữa sân còn có mấy trăm nạp giới...

Ngoại trừ công pháp Thiên giai, còn có mười tám món Linh khí chân giai Thượng phẩm, còn lại một số tạp vật!

Trong một nạp giới, lại có một món bảo vật Thiên giai, là một món giáp, toàn thân giáp hắc ám, chính diện có vẽ một đầu yêu thú, hình dạng như bằng, ba chân, hai cánh thu lại, mắt nhìn phía trước, sắc bén như gió! Mà sau lưng giáp, là từng lân phiến màu đen tối, tầng tầng lớp lớp những lân phiến này khảm chung một chỗ, giữa lân phiến, tản ra một cỗ lưu quang nhàn nhạt.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua, càng nhìn càng kinh hãi, rốt cục hắn cũng biết vì sao những sát thủ Ám giới kia khủng bố như thế.

Môn công pháp này, nếu tu luyện thành công, lại có thể giúp người trốn vào không gian, hòa làm một thể với không gian, đồng thời có thể lợi dụng không gian để che lấp khí tức của bản thân, ngay cả cường giả chân Ngự Pháp cảnh, cũng khó có thể tuỳ tiện phát giác, dù sao cũng là công pháp Thiên giai!

Đồ tốt!

Ngoại trừ giáp này, trong nạp giới này, còn có linh khí chân giai, có chừng hơn hai mươi món, hơn nữa đều là thượng phẩm, không những thế, còn có sáu quyển võ kỹ địa giai thượng phẩm, một số tạp vật còn lại, cũng đều không phải tục vật.

Độn!

Công pháp thiên giai!

Diệp Huyền thu hồi nạp giới, nhìn về phía một nạp giới khác, trong nạp giới rất ít đồ vật, thế nhưng, đồ vật cũng rất tốt.

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền thanh lý hoàn tất, lần này... Là một lần thu hoạch nhiều nhất từ trước tới nay.

Một món giáp Thiên giai, một quyển công pháp Thiên giai, 79 món Linh khí chân giai Thượng phẩm, 97 món chân giai trung phẩm, 127 món chân giai hạ phẩm, Minh giai...

Phất nhanh!

Chân chính phất nhanh!

Bên trong Giới Ngục tháp, Diệp Huyền điên cuồng cười to, lần này thật sự thu hoạch nhiều lắm.

Hiện tại, hắn có thể trang bị đạo binh Thương Lan đến tận răng!

Mà những vật này, nếu cầm đi bán, chí ít có thể bán được vài chục ức cực phẩm linh thạch.

Nhưng mà, món giáp kia và công pháp Thiên giai, hắn cũng không định cầm đi bán, giáp, hắn chuẩn bị tự mặc vào, công pháp, hắn chuẩn bị tự thân tu luyện!

Đặc biệt là công pháp "Độn" này, nếu tu luyện thành công, về sau có thể âm thầm...

Nói xong, hắn lập tức nhảy xuống giường, đi thẳng đến gian phòng của Mặc Vân Khởi…

- Mặc Điêu Mao, ngươi ngứa da a!

Bạch Trạch ngây người, sau đó nhìn chiếc giày trong ngực kia, sau một khắc, hắn đột nhiên giận dữ:

Gian phòng Bạch Trạch, Bạch Trạch đang ngủ, đột nhiên, một cái đế giày đập vào trên mặt hắn, Bạch Trạch đột nhiên bừng tỉnh, mà trên mặt hắn, là một dấu đế giày.

Mặc Vân Khởi trừng mắt nhìn, đầu có chút mộng.

Trộm giày?

Nhưng mà, cũng đã khiến Diệp Huyền vô cùng hưng phấn.

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền đột nhiên rời khỏi Giới Ngục tháp, hắn đi tới gian phòng của Mặc Vân Khởi, giờ phút này, Mặc Vân Khởi đang tĩnh tọa tu luyện.

Đột nhiên.

Bành!

Cái bàn trước mặt Mặc Vân Khởi trực tiếp vỡ tan.

Mặc Vân Khởi lập tức giật nảy mình, nhảy xuống giường, đề phòng nhìn bốn phía:

- Ai!

Không có động tĩnh.

Mặc Vân Khởi nhăn mày lại, vẫn như cũ vô cùng đề phòng, hắn đang chuẩn bị mang giày ra ngoài, lại phát hiện bản thân thiếu một chiếc giày.

Chỉ là nhập môn.

Mà ngộ tính của hắn, cũng không thấp, phải nói rất cao. Tăng thêm hắn đã đạt đến Kiếm Hoàng, cũng có lý giải nhất định đối với không gian, thế là, hắn tu luyện thật nhanh, chỉ mất một buổi tối đã có thể ẩn vào không gian, thế nhưng, lại không cách nào hoàn toàn che lấp khí tức...

Công pháp này cũng không khó, một chỗ khó duy nhất, chính là cần tiêu hao hàng loạt linh khí, hoặc là cực phẩm linh thạch, mà cực phẩm linh thạch, hắn có tám ức!

Diệp Huyền lập tức bắt đầu tu luyện.

Tu luyện!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền càng cười to hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận