Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1571: Không gian đặc biệt

Vĩnh Sinh chi địa.

Sau khi Diệp Huyền bước qua cánh cửa kia, hắn thấy trước mắt mình là một không gian trống rỗng. Thời gian không biết trôi qua bao lâu, hắn mở mắt ra, lúc này hắn đang ở trước một con đường.

Con đường này dẫn đến hai nơi, mà ở giữa hai nơi đó có một bia đá không biết đã được lập từ bao giờ, bên trên bia đá có mấy hàng chữ.

Diệp Huyền lại gần bia đá, nhìn mấy hàng chữ đó, khẽ nói: “Ngươi và ta đều là người phàm, sinh tử do trời, ai có thể không chết mà dạo quanh thế gian?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Như những gì viết trên bia đá, sinh tử do trời, gì mà mệnh ta do ta quyết định chứ không phải do ông trời. Thực ra cũng chỉ là người phàm không cam lòng nên mới thốt ra câu nói đó mà thôi. Ai có thể thực sự thực hiện được câu nói ấy? Dù có thì từ trước đến nay liệu được mấy người?

Trong vũ trụ của võ giả này, mục đích học võ của mỗi người là gì?

Để sống lâu hơn, hay nói một cách khác là để trường sinh!

Vĩnh sinh?

Trường sinh?

Diệp Huyền mỉm cười.

Vô địch?

Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu, hắn nhìn bia đá không dời mắt, trên đó còn có một hàng chữ nữa, vết khắc có vẻ khác hơn: Ý nghĩa của sinh mệnh nằm ở việc sống như thế nào chứ không phải sống được bao lâu.

Hình như hắn nhớ ra điều gì đó bèn liếc nhìn bia đá, do dự một lát rồi khẽ vuốt ve nó. Một lát sau, hắn mỉm cười: “Ta chỉ sờ thôi, không có ý gì khác đâu.”

Ai mà chẳng muốn trường sinh!

Đó không phải là những thứ mà Diệp Huyền mong muốn.

Sống như thế nào!

Thế nhưng đời người xác định sẽ có lúc phải ra đi, vậy thì ý nghĩa của sinh mạng là gì?

Thử nghĩ mà xem, nếu người thân bạn bè đều ra đi, chỉ còn mình mình ở lại với thế gian này, như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Hắn nhìn về phía trước, trước mặt có hai con đường.

Con người phải biết cách sống, phải sống cho đáng!

Nên đi bên trái hay bên phải đây?

Hắn nhìn hai con đường trước mặt, đi bên nào đây?

Diệp Huyền thu tay lại, bia đá này chỉ là một bia đá bình thường, không phải thứ gì đó đặc biệt cho lắm.

Trần Độc Cô nhìn về phía xa, thần thức của hắn ta lan tỏa khắp xung quanh như một tấm lưới. Tuy nhiên khi thần thức mới rời khỏi hắn ta chưa đến một trượng thì bỗng biến mất tăm.

Trần Độc Cô liếc nhìn bia đá, một lát sau hắn ta mỉm cười: “Câu này cũng không sai. Trên thế giới này làm gì có ai có thể trường sinh chứ?”

Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía trước: “Đi đường nào đây?”

Hắn không nghĩ gì nhiều, lập tức chọn phía bên phải. Tốc độ của hắn rất nhanh, chớp mắt cái đã biến mất ở cuối con đường.

Trần Độc Cô gật đầu, rất nhanh sau đó hai người bèn biến mất.

Đúng lúc ấy, bỗng có một luồng khí tức cực lớn truyền đến từ phía sau lưng Diệp Huyền. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, Phệ Linh tộc và Vô Địch tông thực sự đuổi tới rồi!

Trên đường đi, hắn bỗng nói: “Tiền bối, ngươi có cảm nhận được luồng khí tức nguy hiểm nào không?”

Diệp Huyền men theo con đường tiến thẳng về phía trước. Hai bên đường là những dãy núi cao vút như thể chạm đến cả tầng mây, ngọn núi này nối tiếp ngọn núi kia. Còn trên đỉnh núi, mây và sương lượn lờ, trông chẳng khác gì tiên cảnh.



Diệp Huyền vừa biến mất chưa được bao lâu thì Trần Độc Cô và Nguyên Chiến đã xuất hiện trước bia đá.

Nguyên Chiến nói: “Chia nhau ra?”

Trần Độc Cô lắc đầu: “Tốt nhất là đừng tách nhau ra!”

Nguyên Chiến nói: “Thế thì bên phải đi!”

Nguyên Chiến liếc mắt nhìn khắp xung quanh: “Phải cẩn thận một chút!”

Một lát sau, hắn ta khẽ nói: “Nơi này quả thực không hề đơn giản”

Trần Độc Cô nhíu mày, liếc mắt nhìn khắp xung quanh nhưng không cảm nhận được bất kì luồng khí tức nào.

Biến mất một cách vô thanh vô tức!

Tầng thứ chín đáp: “Không!”

Diệp Huyền thầm thở phào một hơi, lúc này tầng thứ chín lại nói: “Càng như vậy thì ngươi càng nguy hiểm!”

Nghe vậy, Diệp Huyền bỗng sững người. Rất nhanh sau đó, hắn đã hiểu được lời tầng thứ chín nói.

Tầng thứ chín sở hữu thực lực thế nào?

Hắn ta không cảm nhận được nguy hiểm thì có thể giải thích theo hai chiều hướng. Thứ nhất là nơi này thực sự không nguy hiểm gì, thứ hai là nơi này quá nguy hiểm, nguy hiểm đến mức tầng thứ chín cũng không cảm giác được!

Và đương nhiên chiều hướng thứ hai có khả năng xảy ra hơn!

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi nói: “Ta thấy hơi lo sợ rồi đấy!”

Tầng thứ chín nói: “Đừng sợ!”

Hai mắt Diệp Huyền sáng lên: “Tiền bối sẽ bảo vệ ta à?”

Tầng thứ chín đáp: “Ý của ta là dù ngươi có chết tại đây thì nữ tử váy trắng kia cũng sẽ báo thù cho ngươi thôi, ngươi sẽ không chết một cách phí công vô ích đâu!”

Diệp Huyền: “…”

Đúng lúc đó, hắn bỗng ngoảnh đầu. Có hai bóng người đang xông tới phía sau lưng hắn.

Diệp Huyền chau chặt mày, Vô Địch tông và Phệ Linh tộc cũng ghê gớm thật đấy!

Hắn không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức tăng tốc!

Diệp Huyền đang định thực hiện bước nhảy không gian, nhưng lại phát hiện mình không thể tiến vào không gian!

Chuyện gì thế nhỉ?

Lúc này, tầng thứ chín lại nói: “Không gian nơi này khác so với bên ngoài, Không Gian Đạo tắc của ngươi không có tác dụng với không gian ở nơi này đâu.”

“Sao có thể chứ!”

Diệp Huyền kinh ngạc: “Đó là Không Gian Đạo tắc mà tiên tri đã sáng tạo ra đấy!”

Tầng thứ chín nói: “Ở đây có hơi đặc biệt. Không gian ở đây vô cùng kiên cố, không phải thứ mà ngươi có thể phá vỡ đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận