Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 807: Người Nào?

Lão đầu nói:

- Tín niệm Kiếm đạo! Kiếm ý chính là tín niệm Kiếm đạo của ngươi.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Còn không rõ.

Lão đầu điểm ra một chỉ, một thanh khí kiếm xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn.

Diệp Huyền nhìn kiếm khí của lão đầu, ngay sau đó, chuôi khí kiếm kia đột nhiên bay ra, tốc độ cực nhanh, hắn chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.

Tốc độ kiếm này không kém tốc độ xuất kiếm của hắn bao nhiêu.

Lão đầu nói:

Đột nhiên trong đầu Diệp Huyền xuất hiện hai chữ này, hắn nhìn lão đầu, người sau khẽ gật đầu, nói:

Diệp Huyền nhíu mày, hỏi:

Tốc độ kiếm này không nhanh hơn kiếm lần trước, nhưng bên trong lại ẩn chứa một thứ gì đó rất kì diệu!

Sinh mệnh!

Kiếm bay ra!

- Kiếm tu kiếm tu, chúng ta tu không chỉ là tâm, còn có kiếm! Mà kiếm, có thể thông nhân ý, nhưng kiếm của ngươi bây giờ, nó là chết, chúng nó không có linh hồn của mình.

- Đây là tốc độ bình thường của ta! Ngươi lại xem một chút!

- Ý của tiền bối là?

Xùy!

Nói xong, hắn điểm nhẹ một cái, một thanh khí kiếm xuất hiện trên đầu ngón tay, hắn tiếp tục điểm về phía trước.

- Kiếm ý! Sau khi có kiếm ý, chuôi kiếm này có được sinh mệnh.

- Kiếm cấp bậc cao, chúng nó có kiếm linh, như vậy. . .

Kiếm ý!

Lão đầu cắt lời Diệp Huyền:

Lão đầu nhìn Diệp Huyền, nói:

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Điểm mạnh nhất của kiếm tu chính là giao phó sinh mệnh cho kiếm, mà một thanh kiếm, điểm lợi hại là bởi vì người mà bất phàm.

Hắn lúc này không thể phát huy ra uy lực chân chính của Trấn Hồn kiếm!

- Trong tay ngươi, nhánh cây chỉ là nhánh cây bình thường. Đương nhiên, dùng tốc độ và lực lượng của ngươi hiện tại, nhánh cây cũng có thể trở nên rất lợi hại, thế nhưng, nó vẫn là một nhánh cây, ngươi hiểu ý của ta không?

Diệp Huyền yên lặng.

Kiếm!

- Trong tay kiếm tu chân chính, kiếm lợi hại nhất không khác gì một nhánh cây. Kiếm cấp bậc cao nằm trong tay ngươi, ngươi có thể phát huy ra uy lực chính thức của nó hay sao?

Giống như nhánh cây trong tay hắn, nếu nằm trong tay nữ tử váy trắng, nhánh cây không khác gì thần binh vô song!

Mặc kệ là kiếm gì, nó mạnh và không mạnh, hoàn toàn phải xem chủ nhân.

Bởi vì người mà bất phàm!

Trong tay hắn hiện tại có Trấn Hồn kiếm và Thần Vương kiếm!

Diệp Huyền im lặng một lát, sau đó gật đầu:

- Hiểu rõ!

Hắn đã hiểu rõ thật sự.

Lão đầu lại nói:

Diệp Huyền cầm nhánh cây, lão đầu nói:

- Đến, cầm lấy nhánh cây.

Nói xong, hắn vẫy tay một cái, một nhánh cây bay tới trước mặt Diệp Huyền, nói:

Nằm trong tay hắn, nó cũng chỉ là một nhánh cây!

Vì sao?

Thực lực chênh lệch?

Thật ra là chênh lệch về tạo nghệ Kiếm đạo, mà tạo nghệ Kiếm đạo nói đơn giản chính là ý cảnh Kiếm đạo!

Những năm gần đây, hắn chú trọng tốc độ và lực lượng, mà không để ý đến điểm này!

Kiếm ý!

Diệp Huyền nhìn nhánh cây trong tay, rất nhanh, Thiện Ác kiếm ý xuất hiện trên nhánh cây.

Lão đầu lại nói:

- Nhớ kỹ, không phải nói kiếm ý bao trùm trên nhánh cây thì nó sẽ có linh hồn, kiếm ý kiếm ý, lấy ý nuôi kiếm mới là chính đạo. Còn lại, ngươi từ từ trải nghiệm đi!

Lý Huyền Phong gật đầu, nói:

- Tiểu tử kia không tệ, bằng không thì, ta sẽ không thu hắn.

Lão đầu ngồi xuống, sau đó nói:

Lý Huyền Phong cười khổ.

- Chẵng lẽ không được?

Lão đầu lạnh lùng nói:

Lão đầu đi tới trước pho tượng, hắn hơi thi lễ với pho tượng, sau đó đi vào Vọng Không điện phía sau pho tượng.

Vừa tiến vào đại điện, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện.

Người này chính là tông chủ đương nhiệm của Kiếm tông, Lý Huyền Phong.

Lý Huyền Phong nhìn lão đầu, cười nói:

- Sư thúc, nghe nói ngài thu một đệ tử.

Lão đầu lãm đạm nói:

- Thế nào, không được?

Lý Huyền Phong lắc đầu, nói:

- Đương nhiên không phải, chẳng qua là, sư thúc, ngài thu hắn làm đệ tử, chẳng phải hắn sẽ cùng thế hệ với chúng . . . Việc này . . .

Vọng Không điện, phía trước điện có đặt một pho tượng, bộ dáng pho tượng là một nam tử, bên hông nam tử đeo một thanh kiếm, trên bờ vai còn có một tiểu gia hỏa đang ngồi.

Sau khi lão đầu rời đi, đi tới Vọng Không sơn trong Kiếm tông, nơi này là ngọn núi cao nhất trong Kiếm tông, cũng là trọng địa hạch tâm của Kiếm tông.

Hắn hiện tại cần phải làm là ngộ, ngộ thật tốt!

Ngộ!

Giữa sân, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, tay cầm nhánh cây, Thiện Ác kiếm ý bao trùm quanh người hắn.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Người có thể được sư thúc coi trọng, nhất định sẽ không kém.

Lão đầu nhìn thẳng Lý Huyền Phong, nói:

- Ngươi cho người giám thị hắn?

Lý Huyền Phong yên lặng.

Lão đầu hỏi:

- Vì cái gì?

Lý Huyền Phong trầm giọng nói:

- Sư thúc có chỗ không biết, người cũng không đơn giản, hắn tới từ Vị Ương tinh vực, trên người có món chí bảo kia!

Lão đầu nhíu mày, hỏi:

- Là món nào?

Lý Huyền Phong nói:

- Là món chí bảo đứng đầu trong tinh tế treo thưởng!

Nghe vậy, lão đầu nhíu mày sâu hơn.

Lý Huyền Phong nói khẽ:

- Món chí bảo kia. . . . . Nghe đồn cũng không phải là đồ vật bốn chiều, người đạt được nó, có thể bằng vào nó tiến vào năm chiều!

Lão đầu nhìn thẳng Lý Huyền Phong:

- Ngươi cũng muốn vật kia?

Lý Huyền Phong yên lặng.

Lão đầu trầm giọng nói:

- Bốn chiều còn không hiểu rõ, ngươi đi năm chiều làm cái gì? Đi chịu chết sao?

Lý Huyền Phong cười khổ, nói:

- Sư thúc, đối với chúng ta mà nói, đây là cơ hội!

Lão đầu nói:

- Cơ hội gì?

Lý Huyền Phong nói khẽ:

- Kiếm tông chúng ta ở lại Thần Võ thành quá lâu rồi.

Lão đầu lắc đầu thở dài, nói:

- Ngươi giống sư phụ ngươi, dã tâm quá lớn. Ngươi và sư phụ ngươi còn nhớ rõ di ngôn của tổ sư năm đó hay không? Không tham gia tranh đấu thế tục, cũng bởi vì nguyên nhân này, dù cho chư thiên tinh vực biến hóa như thế nào, Kiếm tông chúng ta vẫn tồn tại.

Lý Huyền Phong trầm giọng nói:

- Sư thúc, hiện tại thời đại khác biệt! Ngươi xem Tinh chủ bên ngoài một chút, hắn lúc trước chỉ là người đứng đầu thế lực nhỏ, mà bây giờ, hắn đã là bá chủ một tinh vực, lực ảnh hưởng của bọn họ, Kiếm tông ta đã kém xa.

Lão đầu nói:

- Thì tính sao? Bọn họ dám phạm Kiếm tông ta?

Lý Huyền Phong lắc đầu, nói:

- Sư thúc, tâm nguyện của ta và sư phó, là hi vọng Kiếm tông danh dương toàn bộ chư thiên tinh vực, triệt để chấn hưng một phái kiếm tu chúng ta.

Lão đầu lắc đầu:

- Hiện tại Kiếm tông do các ngươi quản lý, lão phu không muốn nói nhiều. Thế nhưng, tiểu tử kia hiện tại đã được ta thu làm môn hạ, ngươi và sư phó ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý lên hắn.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Lý Huyền Phong đột nhiên nói:

- Sư thúc, chung quanh Thần Võ thành đã xuất hiện một ít cường giả bí ẩn, những người này, đều tới vì hắn.

Lão đầu không quay đầu lại, nói:

- Kiếm tông có thể không cần để ý tới.

Nói xong, hắn đã biến mất.

Trong điện, Lý Huyền Phong im lặng một lát, sau đó hắn rời khỏi đại điện, cuối cùng, hắn đi tới trước pho tượng, nhìn pho tượng, ánh mắt của hắn dần dần lạnh lẽo. . .

Trên đỉnh núi.

Diệp Huyền đã ngồi suốt hai canh giờ.

Hai canh giờ này, kiếm ý của hắn vẫn bao phủ nhánh cây trên tay.

Kiếm ý!

Hắn đã từng, đã xác định Kiếm đạo của mình, thế nhưng về sau, ở phương diện Kiếm đạo, hắn đã không còn tiến bộ như trước!

Như thế nào là kiếm bởi vì người mà bất phàm?

Diệp Huyền nhìn nhánh cây trong tay, lâm vào suy nghĩ.

Lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Huyền:

- Kiếm như cá, nếu không có nước, cá chính là tử vật!

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Diệp Huyền thay đổi.

- Ai!

Ngay sau đó, sắc mặt hắn thay đổi lần nữa, trên trán hắn đã xuất hiện mồ hôi lạnh. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận