Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1264: Trước tiên cần phải giải quyết Kiếm tông này!

Liên Thiển nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Chủ nhân không có hứng thú với quyền lợi trường sinh, cả đời hắn ta đều đang theo đuổi chân lý vũ trụ, truy cầu khởi nguồn của sự sống! Khi hắn ta chưa biến mất, không người nào dám bất kính với hắn ta, cho dù là Ngũ Duy chi chủ, mỗi lần tới chỗ chúng ta đều phải tất cung tất kính. Nhưng sau khi hắn ta biến mất, những người này bắt đầu ngấp nghé [Vạn Duy Thư Ốc] mà hắn ta để lại. Mà muốn đi vào Vạn Duy Thư Ốc này thì nhất định phải có tiểu tháp này, không có cái tiểu tháp này, ai cũng không vào được, bởi vì Vạn Duy Thư Ốc có cấm chế do chủ nhân lưu lại, mà cấm chế đó thì dù cho vài vạn năm sau cũng không có bất kỳ một người nào có thể làm tổn hại!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Bên trong cái Vạn Duy Thư Ốc này có thứ gì?"

Liên Thiển nói khẽ: "Ta biết không nhiều, bởi vì năm đó còn nhỏ, rất ham chơi, đối với mấy cái này hoàn toàn không thèm để ý, sau này sau khi lớn lên mới biết rõ mình đã bỏ qua cái gì..."

Nói đến đây, vẻ mặt nàng trở nên có chút đắng chát.

Diệp Huyền nhíu mày: “Vậy tại sao hắn ta lại biến mất?"

Liên Thiển lắc đầu: “Không biết, nhưng mà ta có thể xác định là ở Ngũ Duy không có bất kỳ người nào có thể giết chủ nhân, cho dù là chủ nhân của ba thanh kiếm trên đỉnh tháp cũng không giết được chủ nhân, đương nhiên, chủ nhân muốn giết ba người bọn họ sợ là cũng khó... Dù sao, ta cũng không chắc, bởi vì ta cũng không hiểu rõ lắm về thực lực của chủ nhân ba thanh kiếm trên đỉnh tháp. Hơn nữa, đối với thực lực của chủ nhân, ta cũng không rõ, bởi vì chưa từng thấy hắn ta xuất thủ bao giờ, chỉ biết cho dù là Ngũ Duy chi chủ năm đó, ở trước mặt chủ nhân cũng tất cung tất kính, không dám nói lớn tiếng..."

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Chủ nhân tuyệt đối sẽ không chết! Trừ phi là chính hắn ta muốn chết!"

Chủ nhân của ba thanh kiếm trên đỉnh tháp!

Liên Thiển trầm giọng nói: "Chủ nhân thích nghiên cứu, trước khi hắn ta biến mất, ta nhớ hắn ta đang nghiên cứu một đạo Luân Hồi, còn viết hai quyển sách liên quan tới luân hồi, hình như là [Luân hồi và nhân quả] với [Kiếp trước và kiếp này]. Nhưng hình như còn chưa viết xong thì hắn ta đã biến mất."

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói: "Nói cách khác, cái tháp tồi tàn này ở Ngũ Duy cũng vô cùng trân quý, đúng không?"

"Luân hồi?"

Liên Thiển lắc đầu: “Vào không được, phải có tiểu tháp này mới có thể đi vào. Mà lúc trước cái tháp tồi tàn này dẫn theo chúng ta đi khắp nơi... thật ra thì nguyên nhân chân chính là chúng ta đều cho rằng chủ nhân sẽ nhanh chóng trở lại, nhưng không ngờ hắn ta biến mất là hoàn toàn biến mất luôn."

Cho là nàng giết ai cũng chỉ một kiếm...

Liên Thiển gật đầu.

Diệp Huyền tiếp xúc với nữ tử váy trắng nhiều nhất, nữ tử váy trắng rốt cuộc mạnh cỡ nào?

Liên Thiển nhìn Diệp Huyền: “Ngũ Duy, không có bất kỳ vật gì có thể so với [Vạn Duy Thư Ốc] của chủ nhân, ở Ngũ Duy có nghe đồn bên trong [Vạn Duy Thư Ốc] của chủ nhân có chân lý vũ trụ, có chân lý sinh mệnh, có võ đạo cuối cùng..."

Đúng lúc này, Liên Thiển đột nhiên nói: "Ta chỉ biết là trước khi chủ nhân biến mất, hắn đang ta nghiên cứu một đạo luân hồi."

Bây giờ hắn cũng không biết rõ!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Sau khi hắn ta biến mất, các ngươi không tới phòng sách của hắn ta xem sao?"

Liên Thiển trầm mặc.

Diệp Huyền nhìn về phía Liên Thiển: “Có ý gì?"

Diệp Huyền cười khổ: “Nói một chút về quan điểm của ngươi đi!"

Diệp Huyền giang tay ra: “Sau đó, phương pháp duy nhất vào trong tay ta, đúng không?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Liên Thiển cô nương, ta rất khó hiểu tại sao cái tháp này lại vào Tứ Duy, hơn nữa còn hết lần này tới lần khác rơi vào trong tay ta, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?"

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Sở dĩ nữ tử váy trắng đó không xông vào Ngũ Duy là bởi nếu như nàng ta xông vào, nhất định phải đánh chính diện với sức mạnh mà chủ nhân thiết lập, mà lúc đó, chính là thời điểm ngươi nguy hiểm nhất! Hẳn là nàng ta đang kiêng dè điểm này!"

Diệp Huyền lại hỏi: “Vì sao?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền hỏi: “Lý do?"

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời mênh mông, trong mắt có một tia mờ mịt: “Chuyện càng ngày càng không xong!"

Liên Thiển nói khẽ: "Có thể không phải trùng hợp!"

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó nói: "Thật ra thì ta có thể dùng cái tháp này dẫn theo nàng ta cùng nhau tiến vào Ngũ Duy đúng không!"

"Sau đó thì sao?"

Một lát sau, Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tạm thời mặc kệ Ngũ Duy! Trước tiên cần phải giải quyết Kiếm tông này!"

Liên Thiển nói: "Khi những người đó muốn động thủ với Vạn Duy Thư Ốc của chủ nhân, chúng ta đã cho tiểu tháp này trốn, nó cũng biết trốn, người khác muốn đến Tứ Duy gần như là chuyện không thể nào, nhưng cái tháp tồi tàn này lại có thể tùy ý xuyên thẳng qua Tứ Duy và Ngũ Duy!"

Liên Thiển lại nói: "So với Ngũ Duy, đối với ngươi thì Tứ Duy an toàn hơn, không phải sao?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Nhưng bây giờ Ngũ Duy đã bắt đầu động thủ với ta!"

Liên Thiển trầm mặc một lát sau, sau đó nói: "Giống như những gì tầng thứ tám nói, có thể là nữ tử váy trắng đã gặp chuyện..."

Liên Thiển nói: "Bởi vì cấm chế giữa Ngũ Duy vũ trụ và Tứ Duy vũ trụ là do chủ nhân thiết lập, mà cái tháp tồi tàn này không chỉ là chìa khoá của Vạn Duy Thư Ốc mà còn là chìa khoá để Tứ Duy vũ trụ thông tới Ngũ Duy vũ trụ."

Liên Thiển nhìn Diệp Huyền: “Nàng vào Ngũ Duy chắc chắn không thành vấn đề, nhưng ngươi thì sao? Ngươi sẽ có vấn đề không? Hoặc là ngươi muốn nàng ta bảo hộ ngươi cả đời? Mỗi một ngày đều bên cạnh ngươi một tấc cũng không rời?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận