Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 526: Kiếm Tiên!

Bên trong một mảnh hư không vô tận, nữ tử váy trắng hoành không mà đi, tốc độ của nàng đã không thể dùng nhanh để hình dung, đó là trực tiếp xuyên qua tinh không.

Tốc độ của nàng thật nhanh, nhanh đến mức những tinh không nàng đi qua dồn dập rung động, vô số tinh cầu bị rung chuyển.

Không biết qua bao lâu, một thanh âm đột nhiên vang lên từ bên trong tinh không trước mặt nàng:

- Là ai dám xé rách tinh không, nhiễu loạn trật tự tinh không!

Thanh âm này vừa dứt, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên nghiền ép tới phía nữ tử váy trắng, cỗ lực lượng này, có thể tuỳ tiện hủy đi một giới!

Nữ tử váy trắng mặt không biểu tình, nàng nhìn thoáng qua sâu trong tinh không, híp lại hai mắt, trong nháy mắt, từ trong mắt nàng, một sợi kiếm quang đột nhiên bắn ra nhanh như điện, sợi kiếm quang này bắn ra, cỗ lực lượng trước mặt nàng trực tiếp vỡ tan, sau một khắc, sâu trong tinh không nơi xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Rất nhanh, một tiếng kinh ngạc vang lên:

- Ngươi, ngươi là người phương nào!

Thanh âm vừa dứt, cả người nàng đã biến mất tại chỗ, thoáng qua, một sợi kiếm quang đột nhiên lóe lên trong mảnh tinh không này.

Trên đường đi, mỗi khi nữ tử váy trắng đến một tinh vực, lập tức có người ngăn cản... Sau đó cứ như vậy, nữ tử váy trắng một đường giết tiến lên...

Nữ tử váy trắng đột nhiên nói:

Nơi nào đó, một cái đầu đẫm máu chậm rãi rơi xuống từ trong tinh không.

Sâu trong tinh không nơi xa, âm thanh kia cả giận nói:

Người này, chính là An Lan Tú!

Nữ tử váy trắng chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt băng lãnh:

...

- Ngươi có biết, chúng ta chính là Tinh Không Trật Tự giả, thủ hộ....

- Cút!

Xuy!

- Tiểu thư...

- Không cần, lăn!

An Lan Tú nói khẽ:

Trên một ngọn núi nào đó, một nữ tử váy trắng lẳng lặng đứng đấy.

Không biết qua bao lâu, một lão giả xuất hiện bên cạnh An Lan Tú, lão giả khẽ thi lễ:

Nói xong, nàng quay người rời đi.

An Lan Tú trầm mặc một lát, sau đó gật đầu:

- Lần này, hắn rất nguy hiểm!

Lão giả do dự một chút, sau đó nói:

- Vậy càng nên đi.

- Nói!

An Lan Tú đột nhiên biến mất, sắc mặt lão giả đại biến, tay phải vỗ ra phía trước một chưởng.

- Tiểu thư, gia chủ có bàn giao, nếu tiểu thư khăng khăng muốn đi, lão hủ cũng chỉ có thể đắc tội!

Nói xong, nàng nhanh chóng xuống núi, mà lúc này, lão giả do dự một chút, sau đó nói:

- Nhiều nhất mấy ngày, chủ thượng của Hộ Giới minh sẽ đích thân tới Thanh Thương giới, khi đó, Thương Kiếm tông chắc chắn hủy diệt, trừ phi Thương Giới kiếm chủ tái hiện!

Nụ cười của lão giả ngày càng đắng chát:

- Tiểu thư, nếu chủ thượng của Hộ Giới minh đích thân tới Thanh Thương giới, người có đi cũng không làm nên chuyện gì!

An Lan Tú lãnh đạm nói:

- Biết.

An Lan Tú lắc đầu:

- Tiểu thư, gia chủ nghiêm lệnh bàn giao, tiểu thư không thể tiến đến Thương Kiếm tông!

Lúc này, lão giả đột nhiên ngăn trước mặt An Lan Tú, cười khổ:

Oanh!

Một tiếng nổ vang vang lên, cả người lão giả trực tiếp bay ra ngoài trăm trượng!

Lão giả kinh hãi nhìn An Lan Tú:

- Tiểu thư ngươi...

An Lan Tú lắc đầu:

- An gia, đã không còn ai có thể ngăn ta, rõ chưa?

Nói xong, nàng quay người xuống núi.

Trên núi, lão giả đột nhiên vỗ đùi, hưng phấn không thôi:

- Tiểu thư thật tốt, cho dù Thương Giới kiếm chủ tái thế cũng kém a! Không được, không thể để xảy ra chuyện, nhất định phải tranh thủ thời gian thông báo gia chủ...

Kiếm tâm thông minh!

Mà lúc này, một thanh kiếm đột nhiên bay ra từ trong cơ thể Diệp Huyền, muốn phóng lên tận trời, mà tay phải Diệp Huyền lại nhẹ nhàng đè ép, vừa đè ép, chuôi kiếm này lập tức vững vàng rơi xuống trước mặt hắn.

Rất nhanh, cỗ kiếm ý này biến mất giữa thiên địa.

Theo nụ cười của Diệp Huyền xuất hiện, một cỗ kiếm ý đột nhiên tỏa ra từ trong cơ thể hắn, sau đó phiêu đãng đi bốn phía chân trời.

Cười rất vui vẻ!

Vào lúc giữa trưa, Diệp Huyền đột nhiên cười.

Một khi yên tĩnh suy nghĩ thật tốt, lĩnh hội thật tốt, sẽ phát hiện rất nhiều vấn đề bản thân chưa từng nghĩ qua, cũng sẽ phát hiện một vài vấn đề mới.

Kiếm đạo!

Một đường này, tựa như đi ngược dòng nước, nếu mỗi ngày không nỗ lực, không thể tiến thêm, tất nhiên sẽ lui lại.

Mà ở bờ sông, hắn đã tĩnh tọa gần nửa tháng.

Nửa tháng, từ sâu trong nội tâm, hắn hỏi bản thân, không trốn tránh nội tâm của hắn, nhận biết nội tâm của hắn...

Nhận biết bản thân!

Nhận biết này, chính là biết ưu điểm, cũng muốn biết khuyết điểm, biết mặt thiện, càng muốn biết một mặt tà ác trong lòng.

Lúc sáng sớm, Diệp Huyền đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt, kiếm quang lấp lánh.

Diệp Huyền chậm rãi đứng lên, trầm mặc, vừa lặng yên, kéo dài một buổi sáng!

Kiếm Tiên!

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn một mực ngộ.

Thương Kiếm tông, Diệp Huyền vẫn đang ngồi bên bờ sông.

Thanh Thương giới.

...

Nói xong, hắn quay người biến mất ở cuối chân trời.

Giờ phút này, hắn thật sự hiểu được cái gì gọi là kiếm tâm thông minh.

Nói trắng ra, chính là phải nhận biết bản thân rõ ràng!

Một người, có ưu điểm, phải có khuyết điểm, có mặt thiện, cũng có mặt ác, có một mặt hồn nhiên, cũng có một mặt âm tà!

Mà một người, thường sẽ trốn tránh nội tâm của bản thân, cũng chính là trốn tránh một mặt ác.

Nhưng mặc kệ là một mặt nào, đều là Diệp Huyền hắn!

Đây là kiếm tâm thông minh!

Kiếm Tiên!

Giờ phút này, hắn đã không phải là nửa bước Kiếm Tiên, mà là một Kiếm Tiên hàng thật giá thật.

Nhưng Diệp Huyền lại có một cảm giác, đó chính là, hiện tại Kiếm đạo của hắn chỉ mới bắt đầu!

Một lát sau, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, hắn quay người đang muốn rời khỏi, cách đó không xa, hai nữ tử chậm rãi đi tới.

Chính là Việt Kỳ và Cố Tiểu Nhàn.

Diệp Huyền khẽ thi lễ với hai người, Việt Kỳ liếc mắt đánh giá hắn:

- Thành?

Diệp Huyền mỉm cười, gật đầu.

Thấy thế, khóe miệng Việt Kỳ nhấc lên một góc:

- Tốt! Tốt!

Cố Tiểu Nhàn cũng khẽ gật đầu:

- Vô cùng tốt!

Nói xong, nàng nhìn thoáng qua Việt Kỳ, nói khẽ:

- Hắn hẳn là Kiếm Tiên trẻ tuổi nhất của Thanh Thương giới ta hiện nay a?

Việt Kỳ lắc đầu:

- Hắn là Kiếm Tiên trẻ tuổi nhất Thanh Thương giới ta từ trước đến nay, ngoại trừ tổ sư, không đúng, năm đó tổ sư thành tựu Kiếm Tiên, cùng lắm cũng tuổi như hắn.

Nói đến đây, nụ cười trên mặt nàng dần dần mở rộng.

Cố Tiểu Nhàn nói khẽ:

- Tiểu sư muội đã lâu chưa từng vui vẻ như vậy a!

Việt Kỳ nhìn về phía Diệp Huyền, nụ cười dần dần thu lại:

- Thương Kiếm tông có người kế tục, tự nhiên vui vẻ!

Nói đến đây, dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng lại nói:

- Việc này tạm thời ép xuống, chớ có truyền ra ngoài, bằng không, Hộ Giới minh sẽ liều mạng hết thảy để chém giết ngươi!

Cố Tiểu Nhàn khẽ gật đầu:

- Xác thực.

Nếu để Hộ Giới minh biết Diệp Huyền đã thành tựu Kiếm Tiên, như vậy, Hộ Giới minh sẽ điên cuồng đuổi giết Diệp Huyền!

Bởi vì bọn hắn tuyệt đối không dám để Diệp Huyền tiếp tục trưởng thành!

Nhiều khi, không có đúng sai.

Giống với một quốc gia, quốc gia của hắn là quốc gia cường đại nhất thế giới này, mà một quốc gia khác muốn quật khởi, thế là, tự nhiên đối lập.

Huống chi, Diệp Huyền còn là đệ tử Thương Kiếm tông, phải biết, Thương Kiếm tông và Hộ Giới minh đã chất đầy oán hận từ lâu!

Diệp Huyền tự mình làm một bàn đồ ăn, sau khi ba người ăn xong, Diệp Huyền thu thập một phen, sau đó tìm đến Lâm Tòng Vân!

Bên trong gian phòng.

Lâm Tòng Vân liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, một lát sau, hắn đột nhiên nhăn lại lông mày:

- Có phải ngươi đã đột phá hay không?

Diệp Huyền cũng không giấu diếm, trực tiếp phóng xuất khí tức của bản thân.

Kiếm Tiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận