Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1199: Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi!

Ầm!

Diệp Huyền và kiếm của hắn đều bắn ngược về phía sau mấy chục trượng!

Hắn vừa mới dừng lại đã phun một ngụm máu tươi. Không những thế, thanh kiếm trong tay còn nát vụn!

Sức mạnh tuyệt đối áp chế!

Diệp Huyền nhìn con yêu thú kia, lúc này con yêu thú đã trở về vị trí của nó.

Lý Dịch Đao bỗng lên tiếng: “Kinh nghiệm chiến đấu của nó vô cùng phong phú, ngươi đừng khinh thường!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn đã chịu thiệt rồi.

Lúc này, Lý Dịch Đao bỗng giơ tay, một thanh kiếm khác xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Tốc độ của con yêu thú kia còn nhanh hơn cả hắn!

Uỳnh!

Hắn muốn dùng tốc độ để giành chiến thắng!

Sắc mặt hắn thay đổi, đạp chân trái và tránh sang một bên.

Diệp Huyền gật đầu, hắn lại cầm kiếm và xông về phía con yêu thú.

Bởi lẽ hình như con yêu thú kia biết Diệp Huyền sẽ tránh, do vậy nó vừa mới chạm đất đã vồ ngay tới chỗ Diệp Huyền, khiến Diệp Huyền khó mà tránh được!

Diệp Huyền nhìn Lý Dịch Đao: “Lý cô nương, ngươi bán kiếm đấy à?”

Diệp Huyền vừa tránh đi thì vị trí ban nãy hắn đứng đã nứt vỡ. Khi hắn vừa dừng lại thì một móng vuốt trực tiếp vồ tới chỗ hắn!

Lần này, tốc độ của hắn đã nhanh hơn!

Lý Dịch Đao thản nhiên nói: “Chiến lợi phẩm từ ngày xưa thôi!”

Hắn vừa mới xông tới thì con yêu thú đã biến mất ngay tại chỗ. Tiếp đó, Diệp Huyền cảm nhận được có một luồng sức mạnh vô cùng lớn chuẩn bị ập đến!

Uỳnh!

Tuy nhiên, lần này Diệp Huyền đã thất bại!

Thanh kiếm trong tay hắn nhanh chóng vỡ nát. Ngay sau đó, cả người hắn lại bay về phía sau. Còn con yêu thú kia lại không vội đuổi theo, nó lùi về vị trí cũ.

Đây không chỉ là tốc độ nhanh mà còn là ý thức áp chế!

Diệp Huyền chỉ đành lấy kiếm để chặn lại!

Không cần biết đối phương là gì, hắn phải cố gắng hết sức!

Hắn nhìn con yêu thú phía đằng xa, vẻ mặt bắt đầu trở nên nặng nề, trong đôi mắt bỗng thoáng vẻ bất lực!

Khóe miệng Diệp Huyền co giật, nữ nhân này…

Ở đằng xa, Diệp Huyền đáp xuống mặt đất. Mặt đất dưới chân hắn bỗng rạn nứt, vết nứt lan ra bốn phía với một tốc độ vô cùng nhanh. Chỉ trong chốc lát, mặt đất trong phạm vi mười trượng xung quanh Diệp Huyền đã biến thành hình mạng nhện.

Diệp Huyền lại hỏi: “Ngươi có thắng không?”

Nó liếc nhìn Diệp Huyền: “Vẫn chưa đủ!”

Đúng lúc đó, con yêu thú phía không xa bỗng lên tiếng: “Còn đánh nữa không?”

Diệp Huyền: “…”

Lý Dịch Đao liếc nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Không biết nữa!”

Máu lại rỉ ra bên khóe miệng hắn.

Thấy Diệp Huyền chẳng phản ứng gì cả, Lý Dịch Đao lại nói: “Không đánh nữa à?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi từng đấu với nó đúng không?”

Lý Dịch Đao gật đầu: “Ta đã từng đấu với nó!”

Giờ khắc này hắn mới hiểu được cái gì gọi là cố gắng hết sức!

Tiếp tục!

Đúng lúc ấy, Lý Dịch Đao ở phía không xa bỗng búng tay, một thanh kiếm nữa lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền: “Tiếp tục!”

Đứng trước một sức mạnh vô cùng to lớn thì mọi thứ đều là mây giăng hết!

Diệp Huyền liếc nhìn nó, hắn mỉm cười: “Đánh chứ!”

Vừa dứt lời, hắn bèn xách kiếm xông về phía trước.

Không nằm ngoài dự đoán, Diệp Huyền lại bị con yêu thú áp chế!

Thế nhưng sau vài lần thất bại, hắn lại càng lúc càng mạnh!

Né đòn!

Cách đánh của Diệp Huyền chính là không ngừng né tránh sức mạnh của con yêu thú, tuy nhiên thỉnh thoảng hắn cũng dùng kiếm để thăm dò những chỗ yếu hại của đối phương. Song tiếc là kiếm của hắn vẫn không thể làm con yêu thú bị thương!

Có điều, hiện giờ con yêu thú không thể áp chế hắn một cách dễ dàng nữa rồi!

Bây giờ, Diệp Huyền có thể đánh trả con yêu thú!

Ở phía không xa, Lý Dịch Đao yên lặng quan sát. Dần dần, sắc mặt nàng trở nên nghiêm nghị hơn.

“Cực hạn?”

Lý Dịch Đao liếc nhìn hắn: “Kiếm đạo của ngươi đã đạt đến Chân cảnh, à không, phải là đạt tới cực hạn của Chân cảnh chứ!”

Hắn thích cảm giác khi được chiến đấu!

Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại, giờ hắn càng lúc càng thích đi chiến đấu!

Kích thích!

Diệp Huyền mỉm cười: “Mệt gì chứ? Ta thấy kích thích lắm!”

Diệp Huyền dây dưa với nó như thế mà nó vẫn không hề vội vàng hay sốt sắng gì cả…

Đúng là cuộc chiến của các vị thần!

Lý Dịch Đao nhìn về phía Diệp Huyền. Một lát sau, nàng khẽ cúi đầu. Nếu là nàng, chắc chắn đã không thể kiên trì lâu đến vậy, bởi vì nàng thiếu lòng kiên nhẫn!

Cứ thế, khoảng một canh giờ sau, Diệp Huyền bỗng nhiên dừng lại, con yêu thú kia cũng ngừng tay!

Con yêu thú liếc nhìn Diệp Huyền, mắt nó lóe lên.

Diệp Huyền mỉm cười: “Nghỉ ngơi tí rồi đánh tiếp được không?”

Con yêu thú gật đầu: “Được!”

Nói đoạn, nó bèn lùi sang bên cạnh.

Diệp Huyền trở lại chỗ của Lý Dịch Đao, Lý Dịch Đao nói:” Ngươi không mệt sao?”

Lý Dịch Đao ở một bên quan sát, ánh mắt nàng dừng trên người con yêu thú. Lúc này, nàng bỗng phát hiện ra một chuyện, đó chính là con yêu thú kia cũng rất nhẫn nại!

Cứ thế, một người một thú giao đấu với nhau hơn hai canh giờ liền. Sắc trời dần tối, ấy vậy mà Diệp Huyền và con yêu thú kia vẫn chưa có ý định dừng lại!

Một chút cũng không được!

Mà trong nửa canh giờ ấy, vẻ mặt của hắn căng như dây đàn, bởi lẽ hắn không thể phạm sai lầm nữa!

Trong khi chiến đấu với con yêu thú, Diệp Huyền cực kì kiên nhẫn, hắn có thể dây dưa với con yêu thú này cả nửa tiếng canh giờ, mục đích là đâm một nhát kiếm vào đối phương!

Lúc này, nàng nhận ra một chuyện, đó chính là tên Diệp Huyền này thực sự rất kiên nhẫn!

Diệp Huyền lắc đầu: “Vẫn chưa đâu! Ta thấy ta vẫn cần phải trưởng thành thêm!”

Nói đoạn, hắn lại nhìn thanh kiếm trong tay. Lúc này, hắn cảm giác như mình đã chạm được tới ngưỡng cửa của kiếm đạo chân chính!

Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận