Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 714: Kiếm Này… Thật Mạnh

Bạch tiên sinh chỉ cây đại thụ ngoài trăm trượng:

- Từ đây tới đó chừng trăm trương, cho ta xem, kiếm của ngươi nhanh tới mức nào!

Diệp Huyền hơi trầm ngâm, sau đó nhẹ tay điểm, thoáng cái một mảnh lá cây rơi xuống.

Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Khí cực hạn, không gian cực hạn… kiếm của ngươi, trong cùng cấp đúng thực rất nhanh, nhưng vẫn chưa đủ, ngươi còn có thể để nó càng nhanh hơn!

Diệp Huyền vội thi lễ:

- Mong tiên sinh chỉ giáo!

Bạch tiên sinh nói:

- Tả Thanh kia không nhất định có thiên phú cao hơn ngươi, nhưng hắn có một thứ mà ngươi không có, là từ khi hắn tu luyện, luôn có cường giả Ma Kha tộc giải đáp nghi hoặc cho hắn. Ví như về linh hồn, người thường có thể cần tới ba, năm năm mới hiểu, nhưng hắn có người chỉ bảo, lại chỉ cần một ngày!

Bạch tiên sinh nói khẽ:

Hiện tại, đúng là hắn mới bắt đầu nghiên cứu linh hồn cùng tinh thần lực!

Diệp Huyền biến thành linh hồn thể, trực tiếp sửng sốt, phải nói là có chút hoảng, bởi hắn phát hiện, bản thân hiện không có bất cứ lực lượng gì!

- Trên Lăng Không cảnh là Thần Hợp cảnh, mà cảnh giới này, chú trọng linh hồn cùng tinh thần lực, hai lực lượng này ngươi cũng chỉ mới tiếp xúc, cũng không triệt để hiểu, đúng không?

- Tiên sinh, linh hồn cùng thân thể tách ra, ta…

- Linh hồn!

- Trong tình huống bình thường, linh hồn một người sẽ vô cùng yếu ớt, căn bản không thể tùy tiện ly thể, nếu không linh hồn sẽ bị đủ thứ năng lượng trên thế gian này hủy diệt, có điều, ngươi đặc thù hơn, linh hồn ngươi rất mạnh.

Diệp Huyền gật đầu, lòng thầm bội phục, đối phương lại có thể liếc mắt nhìn thấu hắn!

Nói xong, hắn nhìn Diệp Huyền:

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên đặt tay lên vai Diệp Huyền, sau đó nhẹ nhấc lên, cứ thế nhấc lên, linh hồn Diệp Huyền lập tức rời thân thể!

- Linh hồn còn là linh hồn, ngươi vẫn là ngươi, năng lực ngươi không mất, ngươi cứ thử xem!

Bạch tiên sinh cười nói:

Diệp Huyền khẽ gật, sau đó lòng bàn tay mở ra, một thanh khí kiếm ngưng tụ trong tay, sau đó khí kiếm đột nhiên biến mất, ngoài trăm trượng, đã có một đạo kiếm quang bay ra.

Diệp Huyền nhìn Bạch tiên sinh:

Bạch tiên sinh nói:

Bạch tiến inh nói:

Diệp Huyền nói khẽ:

Bạch tiên sinh đi qua một bên, A Quỷ đã xuất hiện sau lưng hắn.

Diệp Huyền nhìn Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Chu Sinh Sinh không kém Tả Thanh, nhưng hắn phải đối phó Thiên Sát cùng Địa Sát, nên Tả Thanh này chỉ có thể để hắn tới.

Có điều, lại có chút chậm!

Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Còn Mạc Tà…

A Quỷ nói:

- Giờ ngươi chỉ dùng linh hồn lực cùng tinh thần lực, bởi vậy tốc độ của nó kém hơn khi thân thể cùng linh hồn ngươi dung hợp. Điều ngươi cần làm hiện tại, chính là tu luyện tinh thần lực của ngươi, tách ra mà tu luyện. Bởi nếu không tách ra, nhục thể của ngươi sẽ chính là hạn chế của tinh thần.

A Quỷ trầm giọng:

- Tiên sinh muốn bồi dưỡng hắn?

Bạch tiên sinh gật đầu:

- Ta hiểu.

Diệp Huyền bắt đầu tu luyện.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Yên tâm tu luyện, ở đây sẽ không có người tới quấy rầy ngươi.

- Người này, ta cũng không thấu.

A Quỷ trầm giọng nói:

- Bạch Y với hắn, có mấy phần thắng?

Bạch tiên sinh nói:

- Bốn phần, hoặc còn càng thấp hơn!

A Quỷ hơi đổi sắc:

- Vì sao?

Bạch tiên sinh nói:

- Bởi bên cạnh hắn có một đầu Hắc Kỳ Lân, đầu Yêu thú này, ăn ác niệm, nuốt nhân tâm… chiến lực của nó không yếu hơn một vị Tạo Hóa cảnh, hơn nữa, nó còn đang trong ấu niên kỳ, nếu trưởng thành…

Nắm chặt Trấn Hồn kiếm, Diệp Huyền lập tức cảm thấy như được uống thuốc an thần, toàn thân trấn định, không chỉ thế, Trấn Hồn kiếm còn không ngừng truyền hồn lực vào trong cơ thể hắn.

Luyện một hồi, một ý tưởng đột nhiên hiện lên, tay phải mở ra, Trấn Hồn kiếm xuất hiện trong tay.

Hơn nữa, trạng thái không có thân thể này khiến hắn cảm thấy trống rỗng, có chút không vững vàng.

Nhưng, thực lực tổng hợp lại không bằng!

Đó là, tinh thần lực cùng linh hồn của hắn còn càng mạnh hơn thân thể!

Diệp Huyền tiếp tục dùng linh hồn lực luyện kiếm, linh hồn ly thể, cảm giác này thực sự không giống bình thường!

Nàng!

Năm đó nàng là yêu nghiệt mạnh nhất Táng Thiên trường thành, dù là vị Họa Sư kia, cũng tán thưởng nàng không thôi, thậm chí còn động ý thu đồ!

Đáng tiếc…

- Không cần lo lắng, tin tưởng Bạch Y.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

A Quỷ quay đầu nhìn Diệp Huyền đang luyện kiếm:

- Vì sao, ta lại càng tin tưởng tiểu tử này hơn…

Nói xong, hắn lắc đầu, quay người rời đi.



A Quỷ trầm mặc.

- Nếu nàng còn ở đây…

Lúc này, Bạch tiên sinh lại nói:

A Quỷ yên lặng.

- Ta không hiểu, sao hắn có thể thu phục được đầu Yêu thú này.

Nói xong, hắn khẽ lắc đầu:

Diệp Huyền vội hỏi:

- Tiểu Hồn, đây là?

Tiểu Hồn nói:

- Tiểu chủ, đây là hồn lực mà ta thôn phệ, chút hồn lực này, có thể cho tiểu chủ sử dụng!

Nghe vậy, Diệp Huyền thoáng ngây người.

Điều này có ý nghĩa gì?

Có ý nghĩa là, hắn có linh hồn lực vô tận để thôn phệ!

Mà thôn phệ đám linh hồn lực này, linh hồn hắn sẽ càng thêm mạnh hơn!

Lúc này, Tiểu Hồn lại nói:

- Tiểu chủ chớ nên hấp thu nhiều, đám linh hồn này không tinh khiết, nếu hấp thu nhiều, sẽ khiến tiểu chủ sinh tâm tình tiêu cực, cũng chính là nhân cách phân liệt, khi đó, tình huống sẽ càng thêm nghiêm trọng!

Diệp Huyền hỏi:

- Sao lại nghiêm trọng như thế?

Tiểu Hồn hơi yên lặng, nói:

- Có thể khiếu tiểu chủ có nhiều tính cánh, nhiều tư tưởng.

Nghe vậy, Diệp Huyền dần nghiêm túc.

Tiểu Hồn lại nói:

- Đương nhiên, chỉ cần tiểu chủ tiết chế là được. Với thực lực hiện tại của tiểu chủ, tối đa có thể hấp thu vạn linh hồn, sau khi hấp thu chúng, linh hồn tiểu chủ sẽ càng thêm mạnh hơn. Trừ đó ra, tiểu chủ dùng linh hồn thể để nắm ta, có thể phát huy uy lực của ta càng tốt hơn. Có điều, nếu không có thân thể ký thác, linh hồn của tiểu chủ cũng không quá mạnh, ai, thật là mâu thuẫn!

Diệp Huyền yên lặng, nói:

- Có cách nào hoàn mỹ không?

Tiểu Hồn nói:

- Có, chính là để linh hồn tiểu chủ tu luyện tới một trình độ nhất định, linh hồn mạnh như thân thể, đạt tới trạng thái cân bằng. Đáng tiếc, tiểu chủ căn bản chưa thể làm được điểm này.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Không thử một chút, sao biết không được?

Nói xong, Diệp Huyền bắt đầu thôn phệ linh hồn trong kiếm!

Đám linh hồn này, phần lớn từng là kẻ thù của hắn, bởi vậy thôn thì thôn, phệ thì phệ, hắn cũng không có cảm giác tội lỗi!

Đám linh hồn không ngừng bị Diệp Huyền thôn phệ, khiến hắn dần cảm thấy linh hồn bản thân sinh biến hóa, một biến hóa rất nhỏ.

Chừng một hồi sau, thanh âm Tiểu Hồn lại vang lên:

- Tiểu chủ, được rồi!

Diệp Huyền vội ngừng lại, tham lam hít một hơi, cảm giác thôn phệ kia thực sự quá mỹ diệu, hắn còn muốn tiếp tục hấp thu, có điều, hắn vẫn phải cưỡng ép bản thân ngừng lại!

Người, thường rất tham lam!

Diệp Huyền đứng lên, tay cầm Trấn Hồn kiếm chém nhanh về trước, không gian như giấy mục, nháy mắt bị xé tan!

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền lại thả người nhảy lên, chém xuống một kiếm.

Nhất Kiếm Định Hồn!

Đây là kiếm kỹ của nữ tử váy trắng dạy hắn!

Một kiếm này chém xuống, vô thanh vô tức, không có nửa phần động tĩnh!

Diệp Huyền sửng sốt.

Tiểu Hồn nói khẽ:

- Một kiếm này… thật mạnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận