Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1152: Trọng thương

Đám người Diệp Huyền xuất hiện trước thiên môn.

Thiên môn chính là một cánh cửa, mà lúc này, cánh cửa ấy đang đóng chặt.

Diệp Huyền bước đến trước thiên môn, hắn giơ tay chém một nhát kiếm.

Vút!

Một kiếm trảm xuống, thiên môn đó rung chuyển dữ dội, một vết kiếm rất sâu xuất hiện trên đó nhưng rất nhanh vết kiếm đó đã trực tiếp được tu phục!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền nhíu mày lại, hắn lại chém một nhát kiếm nữa!

Vút!

Thiên môn trực tiếp bị rạch ra một lỗ thủng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã liền lại!

Xung quanh, không gian rung chuyển dữ dội!

Mà phía trước hai pho tượng ấy còn có một pho tượng nam tử trung niên cưỡi thiên mã màu vàng. Nam tử trung niên cưỡi trên lưng thiên mã, tay trái cầm đoản kiếm, ánh mắt sâu thẳm hơn nữa còn mang theo sát khí, giống như một chiến thần.

Diệp Huyền gật đầu, sau đó hắn trực tiếp sử dụng Không Gian Đạo tắc, rất nhanh, hắn đã cảm giác được không gian trong thiên môn, ngay sau đó, hắn siết chặt tay phải, chỉ chớp mắt cái hắn và các cường giả Bắc Cảnh đã trực tiếp biến mất!

Tòa cung điện này ít nhất cũng phải cao mấy trăm trượng, nguy nga lộng lẫy, giống như được đúc từ vàng. Mà phía trước cung điện này có cự nhân màu vàng hai tay cầm trường thương màu vàng. Hai cự nhân màu vàng này cao đến trăm trượng, tản ra một luồng uy áp vô hình.

Diệp Huyền hơi sững sờ, sau đó nói: “Được không?”

Thần sư nhìn Diệp Huyền: “Diệp Huyền, ngươi dám mạo phạm…”

Sắc mặt Diệp Huyền nặng nề, khả năng phục hồi của thiên môn này lại mạnh như vậy!

Mà trước mặt pho tượng nam tử trung niên kia có một đám cường giả Thần Điện đang đứng.

Liên Thiển đáp: “Hiển nhiên là được, trong cánh cửa này tự có không gian, nếu đã là không gian vậy Không Gian Đạo tắc của ngươi có thể khiến ngươi trực tiếp tiến vào bên trong, không gian đạo tắc của Tứ Duy này không thể ngăn được Không Gian Đạo tắc của ngươi!”

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Không Gian Đạo tắc!”

Mà khi đám người Diệp Huyền xuất hiện lại đã ở trong tầng mây, cách trước mặt bọn họ không xa có một tòa cung điện khổng lồ lơ lửng, cung điện cực kỳ hùng vĩ, lớn hơn bất cứ một công trình nào mà hắn từng thấy trước đây!

Giọng nói vừa dứt, hắn đã lao lên.

Ầm ầm!

Vù!

Nhân số không đông, chỉ khoảng ba mươi người, kẻ dẫn đầu là thần sư của Thần Điện kia.

Diệp Huyền chợt nói: “Giết!”

Mà lúc này, Diệp Huyền lại chém một nhát kiếm xuống.

Ầm!

Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, Thiên Tru kiếm bất chợt bay đi.

Nhìn thấy một màn này, hai mắt thần sư hơi híp lại, tay trái nhẹ nhàng giơ ra phía trước, một cái giơ tay này, một lá chắn phù văn kỳ quái đã chắn trước mặt hắn ta.

Vút!

Một tiếng kiếm minh đột nhiên vang vọng từ trong sân.

Kiếm quang đi qua nơi nào, những phù văn màu đen ở nơi đó lập tức tan thành mây khói.

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Một đạo kiếm quang lóe lên trong sân.

Lúc này, kiếm đến!

Vút!

Một mảnh kiếm quang bắn ra từ trên mũi kiếm của Thiên Tru kiếm, trong nháy mắt, những quả cầu lửa đó trực tiếp bị chém nát, nhưng cũng đúng lúc ấy, những phù văn màu đen cỡ ngón tay cái đột nhiên bay tới trước mặt Diệp Huyền, những phù văn này đi qua nơi nào, không gian ở nơi đó trực tiếp bị đốt cháy thành hư không.

Cảm giác được sức mạnh hàm chứa bên trong những phù văn này, sắc mặt của Diệp Huyền hơi thay đổi, hắn giẫm chân phải lên một bước.

Lá chắn phù văn kỳ lạ kia rung lên dữ dội, sau đó nứt vỡ!

Mà bất giờ, thần sư cũng đã lùi lại trăm trượng, hắn ta vung tay phải, trong nháy mắt, phía chân trời đột nhiên xuất hiện vô số quả cầu lửa, mấy quả cầu lửa này lập tức bay tới trên đỉnh đầu Diệp Huyền.

Lá chắn phù văn vỡ vụn ầm ầm, nhưng ngay lúc này, một sợi xích phù văn đột nhiên quấn lên người hắn, rất nhanh, một luồng sức mạnh thần bí đã bắt đầu ăn mòn cơ thể hắn, nhưng ngay sau đó, sợi xích phù văn này đã trực tiếp bị Thiên Tru kiếm của Diệp Huyền chém vụn!

Ầm!

Phía đối điện, trong nháy mắt Diệp Huyền biến mất đó, con ngươi của thần sư lập tức co rút, ngay sau đó, một khí thuẫn màu lam xuất hiện trước mặt hắn ta.

Kiếm đến!

Ầm!

Khí thuẫn màu lam này trực tiếp biến mất, mà thần sư cũng lập tức bị đánh lùi, trong quá trình lùi lại này, nhục thân của hắn ta không ngừng sụp đổ, chẳng qua tại vị trí mà hắn ta đứng ban đầu cũng chính là chỗ mà Diệp Huyền đang ở bây giờ, không gian nơi đó đột nhiên hóa thành một ngọn lửa bùng cháy hừng hực.

Ầm ầm!

Diệp Huyền cũng lập tức lùi lại liên tiếp, sau khi lùi khoảng trăm trượng, hắn mới dừng lại. Mà lúc này, toàn thân hắn đỏ hỏn, nhục thân như bị hấp chín vậy.

Trọng thương!

Một lần này, nhục thân của hắn đã không thể hoàn toàn chống đỡ được uy lực của ngọn lửa đó.

Cả người Diệp Huyền run lên, các mô tế bào khắp toàn thân đều đang chết đi với tốc độ cực nhanh.

Lúc này, Diệp Huyền vội nói: “Tiểu Linh Nhi!”

Nghe được lời của hắn, đột nhiên Tiểu Linh Nhi xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nàng còn ôm rất nhiều linh quả trong lòng nữa.

Diệp Huyền cũng mặc kệ mấy linh quả này có tác dụng gì mà trực tiếp nuốt một cách điên cuồng, vô số năng lượng tản ra từ trong cơ thể hắn, dần dần, nhục thân của hắn mới chuyển biến tốt hơn!

Đang hồi phục!

Cảm giác được chuyện này, Diệp Huyền lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi!

Cũng may là đang hồi phục, bằng không chỉ sợ nhục thân này của hắn cũng không còn nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận