Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 438: Thuấn Không Nhất Kiếm

Trước đó, trừ nữ tử thần bí, hắn chưa từng gặp qua Kiếm tu cường đại nào cả! Mà trước đó, hắn cũng có chút khinh thị, khinh thị Kiếm tu của Thanh Thương giới, hoặc nói, hắn có chút tự đại, tự đại cho rằng bản thân tuyệt đối là tồn tại đứng đầu nhất về Kiếm đạo!

Mà hiện tại, hắn mới thực sự hiểu, cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!

Người, luôn phải giữ trái tim biết khiêm tốn, bởi, người lợi hại hơn ngươi, đâu đâu cũng có!

Học tập, học tập sở trường của người khác!

Chỉ có không ngừng học tập, mới có thể không ngừng tiến bộ!

Bốn phía đại điện, có rất nhiều ngăn tủ, rõ ràng, các ngăn tủ này là để chứa đựng các quyển trục.

Diệp Huyền bắt đầu chỉnh lý, mà trong quá trình chỉnh lý, hắn đều tỉ mỉ xem xét tâm đắc, kiếm kỹ cùng công pháp kiếm đạo mà Việt Kỳ để lại.

Có điều, hắn cũng chỉ xem, không đi học tập, bởi kiếm kỹ này, đều không bằng Nhất Kiếm Định Sinh Tử cùng Nhất Kiếm Định Hồn cùng Thập Trượng Nhất Sát mà hắn tự sáng tạo! Mặc dù như thế, hắn vẫn cẩn thận xem, nghiên cứu cẩn thận…

Quá loạn, quá hỗn tạp!

Sớn ngày hôm sau, Diệp Huyền thực sự có chút mệt, thế là, hắn liền nằm trê đất nghỉ ngơi.

Mặc dù phiền phức, nhưng Diệp Huyền lại thích thú, bởi hắn có thể học được rất nhiều thứ.

Mà trong thời gian này, không biết Việt Kỳ đi đâu, vẫn chưa về tới cả một lần!

Ngày sau nếu có người dùng kiếm kỹ này đối địch với hắn, hắn có thể nhẹ nhàng phá giải!

Người tới, chỉnh là phong chủ vân kiếm phong, Việt Kỳ!

Học tập những cái mà hắn còn chưa đủ!

Mà đúng lúc này, cửa điện mở ra, một nữ tử xuất hiện. Nữ tử mặc một bộ váy dài hắc sắc, trên váy họa mấy đóa bạch vân, nhìn từ ngoài, chỉ thấy tuổi chừng hai mươi, ngũ quan thanh tú, tóc dài phiên nhiên, trong tóc, còn có một ít tóc trắng tóc xanh xen lẫn.

Có điều, việc này thực sự khá phiền, ở đây có quá nhiều quyển trục, mà tâm đắc chú giải của Việt Kỳ có khi cũng không liền cùng một khối, hắn cần phải tử từ tìm, tìm được cả hai, mới có thể đem chúng đặt trong ngăn chứa.

Không chỉ thế, thông qua học tập, hắn phát hiện rất nhiều thiếu hụt trong kiếm kỹ…

Diệp Huyền có chút im lặng, lúc Việt Kỳ nghiên cứu những thứ này, khẳng định là tùy tay ném loạn, nếu không, tuyệt không thể lộn xộn như thế!

Lại nhìn qua bốn phía, mặc dù vẫn còn lộn xộn, nhưng đã ổn hơn nhiều!

Cứ như vậy, thời gian từng chút trôi qua, mãi tới đêm thứ hai, Diệp Huyền vẫn còn đang chỉnh lý, mà trong điện, đã được hắn chỉnh lý chừng một phần năm!

Hơn nữa, ở giữa còn có một con đường!

Mà dưới chân, đi một đôi giày cỏ, cực kỳ đơn giải…

Vừa thấy Diệp Huyền ngủ, Việt Kỳ lập tức nhíu mày, thế nhưng nhìn thấy các hộc tủ, nàng lập tức hơi ngẩn người.

Mà giờ khức này, hắn đột nhiên phát hiện, Thập Trượng Nhất Sát của hắn có một chút thiếu sót…

Không nghĩ nhiều, Diệp Huyền thu nạp giới, tiếp tục bắt đầu chỉnh lý.

Người, không sợ có thiếu sót, mà là sợ không biết mình không đủ!

Giữa trưa, Diệp Huyền tỉnh lại, nhìn nạp giới trước mắt, trong nạp giới, có mười vạn linh thạch!

Kiếm này, nếu luyện tới cực hạn, có thể lợi dụng không gian nháy mắt tới trước mặt địch nhân, dùng nó để đạt được hiệu quả xuất bất kỳ ý.

Việt Kỳ hơi trầm ngâm, sau đó nhìn Diệp Huyền, không nói, bấm tay một cái, một mai nạp giới bay tới trước mặt Diệp Huyền, sau đó đi sâu vào trong điện, trong điện, còn có một nội điện, nơi đó, là chỗ nghỉ ngơi của nàng!

Có thể học!

Mà Diệp Huyền hắn, hiển nhiên phù hợp điều kiện, không chỉ thế, hắn còn có Không Gian đạo tắc, thêm Không Gian đạo tắc, uy lực môn kiếm kỹ này nhất định có thể tăng lên gấp bội!

Mà muốn học được nó, nhất định phải đạt được thành tựu trên mặt không gian, chí ít cũng phải là Vạn Pháp cảnh chân chính mới có thể làm được.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, đối với hắn mà nói, số này thực sự không bằng cái móng tay, nhưng với một đệ tử bình thường, kỳ thực đã không ít.

Hai ngày sau, đang chỉnh lý một quyển trục, Diệp Huyền đột nhiên ngây người.

Thiên giai kiếm kỹ!

Trong thời gian này, hắn đã chỉnh qua không ít Thiên giai kiếm kỹ, nhưng môn này lại có chút khác biệt, bởi nó có chút liên hệ tới không gian: Thuấn Không Nhất Kiếm!

Thông qua chỉnh lý cùng nghiên cứu, hắn dần học được một chút nguyên lý cùng kinh nghiệm, tìm sơ hở cùng làm thế nào để chỉnh sửa.

Phát hiện thiếu sót của Thập Trượng Nhất Sát, Diệp Huyền lập tức mừng rỡ, bởi phát hiện khuyết điểm, cũng có nghĩa là tăng thực lực bản thân.

Hai loại kiếm kỹ này đã không thể tính là kiếm kỹ, mà là một loại tín niệm.

Có điều, với Nhất Kiếm Định Sinh Tử cùng Nhất Kiếm Định Hồn thì lại không có cảm giác này.

Diệp Huyền thầm vui vẻ, như nghĩ tới điều gì, hắn vội đi tìm phê bình chú giải của Việt Kỳ, tìm chừng nửa canh giời, mới lại tìm tới.

Trên vải trắng: Ý tưởng rất tốt, tiêu hao lại quá lớn… nếu luyện thành kiếm kỹ này, lúc thi triển kiếm kỹ, nhớ chớ cưỡng ép cùng kiếm khí xuyên qua không gian, nên lợi dụng không gian làm phụ, để không gian chi lực hình thành lực đẩy, nhờ đó, khiến tốc độ kiếm kỹ tăng gấp đôi. Kiếm kỹ này tiêu hao rất nhiều, có thể điều chỉnh vận hành trên một số tuyến kinh mạch…

Một hồi sau, Diệp Huyền thu miếng vải, thấp giọng thở dài:

- Ta phục!

Phục!

Hắn thực sự bội phục Việt Kỳ, bởi chú giải của Việt Kỳ, có thể thiến môn kiếm kỹ này tăng uy một bậc!

Tu luyện!

Diệp Huyền quả quyết chọn tu luyện, hắn chỉnh lý đống đồ xung quanh, sau đó rời đại điện, tìm ra rừng trúc sâu sau hậu sơn, sau khi vào rừng trúc, mới xếp bằng ngồi xuống.

Hắn bắt đầu nhớ lại Thuấn Không Nhất Kiếm, điểm khó nhất ở Thuấn Không Nhất Kiếm là tạo nghệ với không gian, mà vừa hay, hắn lại có Không Gian đạo tắc, có Không Gian đạo tắc, việc tu luyện sẽ dễ hơn không ít!

Đó là một vấn đè!

Làm sao để qua cửa?

Diệp Huyền cứng người.

- Kiếm kỹ này, nhất định phải đạt tới Vạn Pháp cảnh chân chính mới có thể luyện, mà ngươi, dường nhỉ chỉ đạt tới Thần Hợp cảnh!

Nói tới đây, nàng nhìn Diệp Huyền:

- Là phê bình chú giải của ta, có điều…

Diệp Huyền thầm nghĩ hỏng bét, chủ nhân thanh âm này, chính là Việt Kỳ.

Diệp Huyền quay người, Việt Kỳ đang đứng cách đó không xa.

Việt Kỳ cứ vậy nhìn hắn, Diệp Huyền có chút tê dại, đột nhiên, cái khó ló cái khôn, vội nói:

- Việt sư tôn, trước đó ta làm thế nào cũng không đúng, thế mà sau khi đọc phê bình chú giải của ngài, theo phương thức của ngày luyện một lần, không nghĩ tới, lại thực sự thành công!

Nghe vậy, Việt Kỳ hơi ngẩn người:

- Phê bình chú giải của ta?

Diệp Huyền vội gật đầu, lấy một tấm tấm vải trắng đưa tới trước mặt Việt Kỳ:

- Chính là cái này.

Việt Kỳ nhìn qua tấm vải, khẽ gật đầu:

Một thanh âm nữ tử từ ngoài truyền tới.

- Thuấn Không Nhất Kiếm!

Trưa ngày hứ hai, kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên biến mất, một hồi sau, một mảnh rừng trúc đột nhiên bị chặn ngang.

Diệp Huyền có chút xấu hổ, rõ ràng đã rất bại.

Chỉ có mũi kiếm, không có thân kiếm!

Cứ như vậy, sau hai canh giờ, Diệp Huyền đột nhiên đứng lên, kiếm trong tay đột nhiên biến mất, ngoài mười trượng, một đạo kiếm quang đột nhiên hiện lên, ngay sau đó, không gian chỗ kia đột nhiên xuất hiện một mũi kiếm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận