Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 465: Muốn Tu Luyện!

Diệp Huyền nghĩ một chút:

- Tiểu muội muội, thứ này có nhiều không?

Tiểu nữ hài nhìn qua Diệp Huyền:

- Ngươi muốn làm gì?

Đề phòng kẻ tham lam!

Diệp Huyền cười nói:

- Muội có bao nhiêu, ta mua hết cho ngươi! Bởi thứ này, rất tốt!

Tiểu nữ hài khẽ lắc đầu:

- Giá trị thứ này, xa xa không chỉ một trăm linh thạch, nói cho cùng, vẫn là ta kiếm lợi!

Diệp Huyền hởi ngẩn người, sau đó cười nói:

- Chỉ cần bốn trăm, bốn trăm…

- Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?

- Ta muốn hết!

Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền hơi trầm ngâm, sau đó đi tới bên giường, vừa tới đã lập tức ngửi thấy một mùi hôi thối, đây là mụi thịt bắt đầu hư thối.

- Rất khó thu thập, chỉ mấy ống này đã mất tới mười ngày!

- Có việc gì?

Nói xong, hắn lấy ta một ngàn cực phẩm linh thạch cho tiểu nữ hài, tiểu nữ hài ngây người, sau đó lắc đầu:

Diệp Huyền ngồi xổm xuống:

Tiểu nữ hài nhìn qua Diệp Huyền, nói khẽ:

Bên cạnh, tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đầu ý khẩn cầu.

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, lấy ra một viên Tử Nguyên đan cho lão giả, nguyên đan nhập thế, một cỗ linh khí tinh thuần bắt đầu đi khắp cơ thể lão giả, chỉ một chốc, sắc mặt lão đã khá hơn.

Tiểu nữ hài đột nhiên đứng dậy, sau đó kéo Diệp Huyền chạy, rất nhanh, nàng đã kéo Diệp Huyền tới một tòa thụ ốc, bên trong có một lão giả, sắc mặt lão giả tái nhợt, khí tức như có như không, rõ ràng, là bệnh nguy kịch.

Thấy thế, Diệp Huyền càng thêm nhíu mày.

Diệp Huyền hỏi:

Tiểu nữ hài hơi cúi đầu:

Nghe vậy, Diệp Huyền cau mày.

Diệp Huyền kéo tiểu nữ hài, vuốt cái đầu nhỏ của nàng:

- Là Tử Nguyên đan, đúng không?

Nhìn thấy cảnh này, tiểu nữ hài mừng rỡ như điên, sau đó vội quay người dập đầu với Diệp Huyền.

- Một khỏa Tử Nguyên đan, trân quý hơn cái mạng già này của ta nhiều! Sao ngươi có thể nỡ cho ngươi sắp chết như ta sử dụng?

Lão giả nhì Diệp Huyền:

Diệp Huyền hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ tới lão giả này lại biết!

- Cha mẹ muội đâu?

Lúc này, lão giả trên giường đột nhiên nói:

- Thiếu niên!

Diệp Huyền nhìn lão giả, lão nói khẽ:

- Dẫn đệ đệ ra ngoài.

- Chưa từng!

Tiểu nữ hài lắc đầu:

- Chưa từng trở về?

Diệp Huyền chỉ tiểu nữ hài, cười nói:

- Nhìn thấy nàng, tựa như thấy muội muội ta!

Tiểu nữ hài nhìn qua Diệp Huyền, không nói.

Lão giả nói khẽ:

- Lòng trắc ẩn…

Diệp Huyền cười nói:

- Ta còn có việc, đi trước!

Nói xong, hắn muốn rời đi. Đúng lúc này, lão giả đột nhiên nói:

- Thiếu niên, chờ một chút!

Lão giả lại vẫy tay với Diệp Huyền, Diệp Huyền tới bên giường, lão liền cầm một quyển trục đen kịt dưới thân đưa tới:

Nước mắt tiểu nữ hài không ngừng rơi xuống, nàng cứ thế nhìn lão giả.

- Nếu ngươi không nghe lời, gia gia sẽ lập tức chết trước mặt ngươi!

Tiểu nữ hài còn muốn nói thêm, lão giả lại lắc đầu:

- Nha đầu, đây có thể là cơ hội thay đổi vận mệnh duy nhất của ngươi. Còn gia gia, gia gia đã không quan trọng, chỉ cần sau này ngươi trở về nhìn gia gia một chút, như vậy là đủ rồi.

Tiểu nữ hài nhìn lão giả, lão giả chậm rãi khép mắt lại:

Nói xong, lão cứ thế nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền im lặng một hồi, sau đó nhìn tiểu nữ hài, tiểu nữ hài hơi cúi đầu, hai tay nắm chặt mép váy, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Huyền lại hiểu, bởi hắn từng biết muội muội hắn nghĩ gì, mà tao ngộ của muội muội hắn cùng tiểu nữ hài trước mắt này, lại không khác nhau quá nhiều.

Diệp Huyền tới bên cạnh nàng, cười nói:

- Muội muốn theo ta không?

Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, nước mắt rơi xuống, nhưng lại lắc đầu:

- Ta, ta muốn chăm sóc gia gia!

Một bên, lão giả đột nhiên nói:

- Đi với hắn đi!

- Ta không muốn nàng gặp bất hạnh, thiếu niên, nếu ngươi đã nguyện cho lão giả ta một khỏa Tử Nguyên đan, chứng tỏ ngươi tâm tính thiện lượng, là người có đại ái, nếu nàng theo ngươi, nhất định sẽ không phải chịu ủy khuất.

Lão giả lắc đầu:

- Hẳn là Cổ Vu tộc sẽ chiếu cố nàng, đúng không?

Nói xong, lão nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:

- Nha đầu này, lúc nàng ba tuổi, phụ mẫu nàng đã mang theo đệ đệ của nàng rời đi, nàng là một kẻ đáng thương, còn lão đầu tử ta, đã không sống được bao lâu.

Diệp Huyền quay lại nhìn lão giả, lão giả nhìn về phía tiểu nữ hài:

- Tổ tiên lưu lại, nhà ta đời đời nối tiếp, nhưng nó có tác dụng gì, mấy đời nhà ta không nghiên cứu ra được, ngươi cầm đi!

Diệp Huyền nhìn qua quyển trục, hơi do dự, sau đó lại thu hồi, tiếp đó tới trước mặt tiểu nữ hài:

- Chúng ta đi!

Tiểu nữ hài đột nhiên cầm một ngàn linh thạch mà Diệp Huyền đưa lúc trước để bên giường lão giả, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Huyền, nàng muốn kéo tay Diệp Huyền, nhưng lại có chút lưỡng lự.

Diệp Huyền chủ động nắm tay nàng, ra khỏi thụ ốc, hắn mới cười hỏi:

- Muội tên là gì?

Tiểu nữ hài:

- Vị Ương Thiên!

Diệp Huyền hơi kinh ngạc:

- Ai đặt cho muội?

Tiểu nữ hài nói khẽ:

- Không biết.

Nói tới đây, nàng có chút dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền:

- Không dễ nghe sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Rất êm tai!

Lúc này, tiểu nữ hài do dự một chút, muốn nói lại thôi.

Diệp Huyền cười hỏi:

- Sao vậy?

Tiểu nữu hài chỉ chỉ bụng Diệp Huyền:

- Cái tháp kia, nguy hiểm!

Diệp Huyền ngây người!

Triệt để ngây người!

Bởi hắn thực sự không nghĩ tới, tiểu nữ hài này lại biết trong có thể hắn có một tòa tháp!

Cho tới bây giờ, trong số tất cả cường giả Thanh Thương giới mà hắn gặp, tính cả nam tử trung niên thu được Không Gian đạo tắc ở đáy Thâm Uyên kia, cũng không thể phát hiện trong có thể hắn có một tòa tháp!

Tiểu nữ hài này lại phát hiện?

Diệp Huyền ngồi xổm xuống, nắm chặt tay tiểu nữ hài, nghiêm mặt nói:

- Sao muội biết trong cơ thể ta có tháp?

Vị Ương Thiên nói khẽ:

- Nhìn thấy!

Nhìn thấy!

Diệp Huyền cười khổ:

- Nhưng sao thấy được?

Vị Ương Thiên nói:

- Thấy thì là thấy thôi!

Diệp Huyền cười nói:

- Vậy muội còn có thể thấy những gì?

Vị Ương Thiên lưỡng lự nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười nói:

- Không sao, cứ nói đi!

Vị Ương Thiên nhìn qua bụng Diệp Huyền, nói khẽ:

- Trong tháp có kẻ nguy hiểm.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Muội còn có thể thấy người trong tháp?

Vị Ương Thiên gật đầu.

Diệp Huyền trầm mặc.

Vấn đề này, có chút phức tạp.

Vốn hắn cho rằng, tiểu nha đầu này cũng chỉ là một tiểu nha đầu bình thường, hiện tại, xem ra không đơn giản như vậy!

Tuyệt không phải tiểu nha đầu bình thường!

Lúc này, Vị Ương Thiên đột nhiên nói:

- Ca ca, ta, ta nói sai sao?

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Không nói sai.

Nói xong, hắn vuốt nhẹ đầu nàng:

- Sau này muốn làm gì?

Vị Ương Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, ánh mắt đầy kiên định:

- Tu luyện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận