Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3503. Mời ngươi đi tìm cha ta!



Chương 3503. Mời ngươi đi tìm cha ta!




Khi Diệp Huyền xông tới Thiên Phủ, nơi này đang đầy rẫy những tiếng kêu gào thảm thiết!
Cường giả ở Thiên Phủ không thể ngờ được bọn họ lại bị một nhân loại đánh úp, về cơ bản đều không phòng bị gì cả. Khi bọn họ phản ứng lại thì đầu đã lìa khỏi cổ, bởi lẽ kiếm của Diệp Huyền thực sự quá nhanh!
Có điều, cường giả của Thiên Phủ phản ứng cũng nhanh. Bọn họ nhanh chóng tập hợp tất cả các cường giả, không những thế, cường giả Thiên Phủ còn hoán tổ!
Uỳnh!
Một đường bạch quang bỗng xộc lên từ Thiên Phủ. Ngay sau đó, một luồng khí tức đáng sợ cuộn trào từ nền trời, cả bầu trời như cũng sục sôi!
Mà lúc này, Diệp Huyền đã rời đi!
Phủ chủ Thiên Phủ đã bị hắn giết, đã thế cường giả Thập Tam đoạn cũng bị hắn giết mất hai người. Tiếp theo đây, không cần hắn ra tay, Thiên Phủ cũng sẽ bị Dị Linh tộc và Minh Linh tộc thâu tóm!
Dị Linh tộc và Minh Linh tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này!
Diệp Huyền vừa đi thì cường giả vừa hoán tổ của Thiên Phủ lập tức sững sờ!
Chuyện gì thế này?
Lúc này, trên bầu trời Thiên Phủ, một nữ tử xuất hiện giữa vầng bạch quang.
Nữ tử này trông khá giống với nhân loại, điểm khác duy nhất là trên đầu nàng có một cái sừng.
Nữ tử này chính là phủ chủ đời đầu của Thiên Phủ, tên Mị Ly!
Mị Ly liếc nhìn phía chân trời xa xôi, nàng xòe tay ra, sau đó siết chặt lại. Chỉ trong chốc lát, không gian bốn phía bỗng chấn động. Dần dần, một luồng ý thức bay lên từ lòng bàn tay nàng.
Là ý thức của Mục Thiên!
Ý thức trong tay Mị Ly run rẩy như muốn nói gì đó, một lát sau thì nó biến mất.
Mị Ly trầm mặc một hồi rồi quay đầu nhìn về phía bên phải. Ngay sau đó, nàng biến mất ngay tại chỗ.
Phía tận cùng tinh không, sau khi chắc chắn không có ai đuổi theo, Diệp Huyền dừng lại. Hắn vừa mới dừng đã quay phắt đầu lại. Ở phía không xa có một nữ tử mọc sừng trên đầu đang đứng đó!
Người tới chính là Mị Ly!
Diệp Huyền nhíu mày: “Người của Thiên Phủ à?”
Mị Ly lắc đầu: “Không phải!”
Diệp Huyền nghi hoặc: “Thế các hạ là?”
Mị Ly nhìn hắn: “Đi ngang qua!”
Diệp Huyền híp mắt lại: “Các hạ có chuyện gì à?”
Ánh mắt Mị Ly dừng trên Thanh Huyền Kiếm của Diệp Huyền, sau đó nàng bảo: “Thú Linh tộc đã phái cường giả Thập Tứ đoạn đến, ngươi có biết chưa?”
Cường giả Thập Tứ đoạn!
Diệp Huyền nhìn Mị Ly: “Ngươi là người của Thiên Phủ! Nếu như ta đoán không nhầm thì chắc ngươi là tiên tổ mà ban nãy Thiên Phủ gọi ra nhỉ!”
Mị Ly dùng hai ngón tay kẹp lấy một lọn tóc, nàng mỉm cười: “Nhân loại thông minh thật đấy!”
Diệp Huyền siết chặt Thanh Huyền Kiếm trong tay trái. Lúc này, Mị Ly đột nhiên bảo: “Ngươi yên tâm, ta không hề có hứng thú với ngươi!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Ý ngươi là sao?”
Mị Ly liếc nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền: “Ta thấy hứng thú với thanh kiếm này!”
Diệp Huyền gân cổ lên: “Ta còn không bằng một thanh kiếm ư?”
Mị Ly chớp mắt: “Nếu như không có thanh kiếm này thì ngươi có làm đối thủ của ta được không?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Không có Thanh Huyền Kiếm đúng là hắn chưa chắc đã đánh được Mục Thiên. Sở dĩ hắn đánh lại được Mục Thiên tất cả là nhờ Thanh Huyền Kiếm có thể áp chế áp lực thời không!
Mị Ly còn muốn nói gì đó, song Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “Xin hỏi Mục Thiên ở bậc mấy? Còn ta ở bậc mấy?”
Mị Ly trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói: “Cô nương, nếu như ngươi thấy hứng thú với thanh kiếm của ta thì trước hết, ngươi phải làm rõ một điều, đó chính là ta có hứng thú với ngươi hay không, hiểu chứ?”
Mị Ly nhìn hứn ta và cười: “Ngươi có hứng thú với ta không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Diệp Huyền ta không phải người ham mê nữ sắc!”
Mị Ly híp mắt lại: “Nhân loại kia, ngươi phải học cách tôn trọng người khác đi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thì ngươi không tôn trọng ta trước mà!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Mị Ly đột nhiên nói: “Thú Linh tộc…”
Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “Ngươi thấy ta sợ Thú Linh tộc hả?”
Mị Ly nhìn hắn mà không lên tiếng.
Nàng không động thủ, có hai nguyên nhân, một là thanh kiếm trong tay Diệp Huyền, hai là thân phận của hắn!
Diệp Huyền lại nói: “Cô nương, hay là giao dịch đi, ngươi có hứng thú không?”
Mị Ly cười hỏi: “Giao dịch gì?”
Diệp Huyền nói: “Mạo muội hỏi một câu, bây giờ thực lực của cô nương đến đâu rồi?”
Mị Ly hơi nhếch khóe môi: “Giết cường giả Thập Tứ đoạn chắc hẳn không có áp lực gì!”
Dh trầm giọng nói: “Hiện giờ giữa ta và cường giả Thập Tứ đoạn chênh lệch lớn bao nhiêu?”
Mị Ly đáp: “Nếu không dùng thanh kiếm trong tay ngươi thì một cường giả Thập Tam đoàn còn có thể dễ miểu sát ngươi kia kìa, còn nếu dùng thanh kiếm đó… ta không tiện nói cho lắm!”
Diệp Huyền nhìn Mị Ly: “Thử không?”
Mị Ly gật đầu: “Được!”
Dứt lời, nàng đột nhiên biến mất.
Đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại, hắn vừa mới định thi triển Kiếm Vực…
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang lên, cả người Diệp Huyền lùi về phía sau cả vạn trượng!
Vừa mới dừng lại thì có hai ngón tay đã điểm lên trán hắn.
Mị Ly nhìn Diệp Huyền, một lát sau nàng bèn thu ngón tay lại, mỉm cười: “Cách biệt hình như hơi lớn đó!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Sao tốc độ của ngươi lại nhanh như vậy?”
Mị Ly nói: “Xếp chồng thời không!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Xếp chồng thời không?”
Mị Ly gật đầu: “Đạt đến trình độ như của ta là có thể xếp chồng thời không!”
Hết chương 3503.



Bạn cần đăng nhập để bình luận