Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1200: Bằng hữu

Diệp Huyền thu kiếm lại, hắn ngồi khoanh chân trên mặt đất, bắt đầu khôi phục nguyên khí!

Ban nãy khi đấu với con yêu thú kia, hắn có hơi kiệt sức!

Phải hồi phục lại mới được!

Diệp Huyền bắt đầu hấp thụ dị tinh.

Lý Dịch Đao ở bên cạnh liếc nhìn hắn rồi trầm ngâm.

Trận giao đấu giữa Diệp Huyền và con yêu thú vừa rồi đã giúp nàng nhận ra rất nhiều điều, nhất là nhận ra được điểm yếu của mình!

Đó chính là lòng nhẫn nại!

Nàng thiếu sự kiên nhẫn, mà kiên nhẫn luôn là thứ quan trọng dẫn đến chiến thắng!

Bởi lẽ lúc này, tu vi của bọn họ đã bị phong ấn!

Bọn họ chính là thành chủ của Tàng Phong thành – Mộ Tiểu Thương và A Liên, còn lão giả kia chính là một cường giả trong gia tộc của Lý Dịch Đao.

Lúc này, một tiếng quát to giận dữ vang vọng khắp trời đất…

Gần như cùng lúc đó, hai nữ tử và một lão giả xuất hiện.

Nói đoạn, Diệp Huyền quay người nhìn con yêu thú. Đúng lúc ấy, dị biến bỗng xuất hiện, không gian trước mắt hai người bỗng nứt ra. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh cực lớn trực tiếp hút Diệp Huyền và Lý Dịch Đao vào bên trong!

Biết bao nhiêu năm nay không một ai dám động thủ tại Tàng Phong thành, thậm chí một vài cường giả từ ngày xưa cũng phải nể mặt Tàng Phong thành.

Giống như nàng và Diệp Huyền nếu đấu với nhau thì với cách đánh như ban nãy của hắn, nhiều khả năng người chịu thua sẽ là nàng!

Lúc này, trông sắc mặt của lão giả khó coi vô cùng: “Mộ thành chủ, ngươi không định cho ta một lời giải thích sao?”

“To gan!”

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền đứng dậy, hắn tới trước mặt Lý Dịch Đao, mỉm cười nói: “Ta lại bắt đầu đây!”

Trong chớp mắt, Diệp Huyền và Lý Dịch Đao biến mất trong vòng xoáy không gian đó.

Lúc này, A Liên bỗng lên tiếng: “Người của Thần Điện!”

Với sự việc đột ngột xảy ra này, Diệp Huyền và Lý Dịch Đao không hề có sức phản kháng!

Thần Điện!

Mộ Tiểu Thương trầm giọng nói: “Lý Niệm tiền bối, ta cũng không nghĩ là sẽ xảy ra chuyện này!”

Thế nhưng hiện tại lại có người dám công khai phá vỡ quy tắc của Tàng Phong thành!

Lý Niệm vừa dứt lời thì một luồng uy lực cực lớn bỗng ập đến chỗ A Liên.

A Liên gật đầu: “Nói một cách chính xác hơn thì là tiểu tử kia!”

Nói đoạn, A Liên bèn quay người rời đi.

A Liên mỉm cười: “Trừ bọn họ ra thì không còn ai khác nữa đâu. Chỉ là không ngờ bọn họ lại dứt khoát như vậy, vậy mà còn phái cả loại cường giả này tới, hơn nữa còn rất biết cách tìm thời cơ. Ra tay vào lúc này thì cái tên kia không phản kháng được là cái chắc!”

Mà bây giờ Tàng Phong thành không thể không bị cuốn vào vòng xoáy này!

Mộ Tiểu Thương nhìn A Liên, nàng hỏi: “Là bọn bọ ra tay sao?”

Lúc bấy giờ, trước mắt Diệp Huyền và Lý Dịch Đao là một mảnh tối đen, bốn bề dường như vẫn còn đang xoay chuyển.



Một lát sau, Mộ Tiểu Thương cũng quay người rời đi.

Lúc bấy giờ, Lý Niệm bỗng liếc nhìn A Liên: “Mục tiêu của bọn họ là các ngươi!”

Mộ Tiểu Thương vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt nàng vô cùng nặng nề.

Hối hận!

Giờ khắc này, nàng thực sự vô cùng hối hận. Nếu biết trước thì nàng đã để Diệp Huyền rời đi rồi.

Lý Niệm trầm giọng nói: “Hắn đã làm liên lụy đến Dịch Đao!”

A Liên không quan tâm đến Lý Niệm, nàng chỉ nhìn Mộ Tiểu Thương và nói: “Điều tra tung tích của bọn họ!”

“Ngươi…” Lý Niệm kinh ngạc không thôi, đôi mắt hắn ta thoáng vẻ phòng bị.

Tuy nhiên luồng uy lực này còn chưa kịp đến gần A Liên đã biến mất tăm.

Diệp Huyền đã từ từ cảm nhận được huyền khí của mình.

Rất rõ ràng, bọn họ đã rời khỏi dị chiến trường.

Một khắc sau, hắn định thi triển huyền khí, nhưng đúng lúc ấy, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng. Ngay sau đó, luồng ánh sáng ấy bao trùm lấy Diệp Huyền.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Huyền mở mắt. Lúc này, hắn đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường, thế nhưng vẫn đang có một luồng sức mạnh thần bí khóa chặt lấy hắn. Luồng sức mạnh này còn kinh khủng hơn cả năng lực phong ấn ở dị chiến trường trước đó!

Hiện giờ Diệp Huyền đã có thể cảm nhận được huyền khí, thế nhưng hắn lại không sử dụng được!

Hắn đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Lý Dịch Đao đang ở bên cạnh, trông sắc mặt của nàng lạnh lùng vô cùng.

Lúc này, hắn và Lý Dịch Đao đang ở trước một tòa đại điện. Phía trước tòa đại điện có sáu bức tượng cao lớn.

Diệp Huyền nhận ra sáu bức tượng này.

Thần Điện!

Đúng lúc ấy, một lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Lão giả mặc trường bào rộng màu trắng, trong tay là một cây gậy màu đen, trông rất có dáng vẻ của một tiên nhân.

Lão giả liếc nhìn Diệp Huyền một hồi rồi mỉm cười: “Lão phu là Khưu Việt, tả thần sứ của Thần Điện, lão phu thay mặt Thần Điện chào đón Diệp vương tới Thần thành.”

Thần thành!

Diệp Huyền đưa mắt nhìn xung quanh, hắn mỉm cười: “Ngươi khách sáo quá rồi, ta thấy hơi không quen!”

Khưu Việt mỉm cười: “Tốt xấu gì Diệp vương cũng là một người kiệt xuất, phải được tôn trọng.”

Lý Dịch Đao cũng đi bên cạnh hắn.

Khưu Việt mỉm cười: “Thần Điện ta sẽ không nhắm vào nàng ta. Có điều, nàng ta tạm thời không thể rời đi, bởi vì tử sam nữ tử bên cạnh ngươi rất mạnh, chúng ta tạm thời không muốn để nàng biết ngươi đã đến đây.”

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn nhìn Lý Dịch Đao rồi xin lỗi: “Xin lỗi, ta đã liên lụy đến ngươi!”

Lý Dịch Đao không đáp lời.

Diệp Huyền lại nhìn Khưu Việt: “Có chắc sẽ không giết luôn ta không vậy?”

Khưu Việt cười: “Giết Diệp vương làm gì chứ? Chúng ta muốn kết bằng hữu với Diệp vương cơ mà!”

“Bằng hữu?”

Diệp Huyền bật cười ha ha: “Ta thấy hơi tò mò rồi đấy!”

Khưu Việt nói: “Mời Diệp vương!”

Diệp Huyền không hề do dự, hắn đi vào đại điện.

Diệp Huyền gật đầu, sau đó hắn lại nhìn Lý Dịch Đao: “Chuyện giữa ta và các ngươi không liên quan gì đến nàng ta, để nàng ta đi đi, được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận