Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 963: Đã Muộn

Tinh Chủ đột nhiên biến mất.

Cách đó không xa, Nam Phái Võ Sư muốn ra tay nhưng thanh âm của Sở Chân Nhân đứng bên lại vang lên trong đầu ông:

- Người này thiên tính quá ngạo mạn, để Tinh Chủ áp khí thế hắn một chút đi, nếu không sẽ không dễ lợi dụng!

Nam Phái Võ Sư hơi do dự. Mà lúc này, Diệp Huyền bỗng bị đánh bay chừng mấy trăm trượng! Diệp Huyền vừa dừng lại, Diệp Huyền lại đột nhiên cách không đám ra một quyền.

Bùm!

Không gian trước mắt Diệp Huyền lập tức nổ tung, một cỗ lực lượng cường đại đánh thẳng về phía hắn. Sắc mặt Diệp Huyền sầm lại, rút kiếm chém.

Xoạt!

Một kiếm này chém xuống, cỗ lực lượng kia bị chém nát! Nhưng Diệp Huyền vẫn lại bị đánh bay lần nữa!

Ra tay, đúng là Mạc Tà!

Mạc Tà lập tức bị chấn văng ra mấy trăm trượng. Miệng y phun máu, khiến người vô cùng sợ hãi!

Cùng lúc, đôi chân của hắn cũng cong xuống, suýt nữa thì quỳ.

Bùm!

Ầm!

Tinh Chủ chậm rãi đi về phía Diệp Huyền. Mỗi bước lão đi, cỗ uy áp trên đầu Diệp Huyền lại mạnh một phần.

Vì lực lượng kia quá mạnh!

Tinh Chủ không quan tâm Mạc Tà, lão nhìn về phía Diệp Huyền nơi xa. Cỗ uy áp kia còn bao phủ hắn.

Mặt đất chung quanh Diệp Huyền lập tức bị chấn nứt!

Bên ngoài mấy trăm trượng, Diệp Huyền vừa rơi xuống đất, mặt đất dưới chân hắn lại nứt toạc ra. Lúc này, một cỗ uy áp ngập trời giống như một ngọn núi lớn đè xuống người hắn.

Tinh Chủ lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạc Tà, phất tay áo.

- Diệp Huyền, ngươi có cốt khí, cũng có gan. Nhưng mà có tác dụng gì? Không có thực lực, cốt khí hay gan lớn cũng là trò cười mà thôi. Giờ, nếu ngươi chấp nhận quỳ xuống, ta có thể tha cho ngươi một mạng!

Tinh Chủ lại muốn ra tay thì một bóng người đột nhiên bay thẳng về phía Tinh Chủ.

Quỳ xuống!

Chân phải của Diệp Huyền dậm một cái, mặt đất run lên, một cỗ kiếm thế mạnh mẽ đột nhiên vọt ra. Nhưng Tinh Chủ lại dùng tay phải khẽ ép xuống, cỗ kiếm thế kia liền biến mất không thấy.

Tinh Chủ nhìn Diệp Huyền:

Lời hắn vừa dứt, đôi tay hắn cầm kiếm chém mạnh về trước.

Diệp Huyền đứng đó không xa cười dữ tợn:

- Quỳ xuống!

Nếu kiếm tu quỳ, vậy còn là kiếm tu sao?

Tinh Chủ không có lập tức hạ sát thủ. Vì nếu cứ thế giết Diệp Huyền , lão thấy quá dễ cho tên đó rồi. Nếu làm Diệp Huyền quỳ xuống trước mắt bao người, vậy chắc chắn loại người cao ngạo như hắn sẽ vô cùng thống khổ!

Lời này tru tâm!

Lúc này chung quanh Mạc Tà tản ra một cỗ huyết mạch chi lực rất cường đại! Hiển nhiên y cũng vận dụng lá bài tẩy của mình!

Đúng lúc này, một bóng người phóng về phía Tinh Chủ. Ra tay, vẫn là Mạc Tà!

Nghĩ vậy, trên mặt Tinh Chủ xuất hiện ý cười.

Tinh Chủ này muốn phá hủy tâm cảnh của Diệp Huyền!

Lão nói xong, một cỗ uy áp cường đại bỗng thổi quét ra từ trong cơ thể lão. Thực mau, cỗ uy áp này đi tới trên người Diệp Huyền.

Răng rắc!

Trong chớp mắt đó, xương cốt trong người Diệp Huyền kêu lên! Chân của hắn cũng càng ngày càng cong!

- Tinh Chủ, ngươi có phải ăn shit nhiều quá không?

Tinh Chủ lại bước về trước một bước:

Một kiếm chém ra, cỗ uy áp trên đầu hắn lập tức bị cắt. Nhưng ngay sau đó, cỗ uy áp kia lại tụ lại. Hơn nữa còn mạnh hơn trước rất nhiều!

Xoạt!

Tinh Chủ dừng bước, nhìn về phía Mạc Tà. Sau đó, tay phải của lão khé ép về phía trước.

Oanh!

Một cỗ lực lượng chặn đứng Mạc Tà, ngay sau đó, Tinh Chủ cách không đấm ra một quyền!

Ầm ầm!

Không gian chung quanh Mạc Tà chấn động kịch liệt. Ngay sau đó, y phun ra một ngụm tinh huyết, cả người bay ngược ra ngoài!

Cơ thể Mạc Tà đập mạnh xuống đất, cả người như bị chấn vỡ!

Mạc Tà nhìn không trung, máu tươi trong miệng không ngừng trào ra.

Tinh Chủ nhìn về phía Diệp Huyền, sau đó tay phải khẽ nâng lên rồi ép xuống.

Bùm!

Lực lượng cường đại kia thổi tới, Mạc Tà liền bị đánh bay đi. Vừa rơi xuống đất, đôi tay của Mạc Tà liền nát! Cùng lúc đó, y lại phun ra một ngụm tinh huyết.

Bùm!

Phi kiếm của Diệp Huyền lập tức biến mất. Mà lúc này, cỗ lực lượng đó lại chợt lóe qua giữa sân. Đồng tử của Mạc Tà đứng đó không xa co rút lại, đôi tay vội chắn về phía trước.

Ầm!

Nhưng, một cỗ lực lượng cường đại khác từ chỗ Tinh Chủ đứng lại bùng nổ. Trong khoảnh khắc, không gian trong phạm vi mấy vạn trường đều chấn đông kịch liệt.

Thanh âm vừa dứt, không gian trước mặt Tinh Chủ vỡ nát như núi lửa bùng nổ. Một cỗ lực lượng cường đại lập tức vây lấy lão. Đúng lúc này, nơi xa bỗng vang lên một tiếng kiếm minh, rất nhanh, mấy thanh phi kiếm liền chém về phía Tinh Chủ.

- Võ huynh cứ nhìn là được, đừng vì người ngoài mà ảnh hưởng tình nghĩ của mấy người chúng ta!

Nói xong, lão nhìn về cách đó không xa. Tinh Chủ đã đi tới vị trí cách Diệp Huyền tầm hai mươi trượng. Từng đạo uy áp cuồn cuộn không ngừng ép về phía Diệp Huyền.

Giữa mày của Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một đạo không gian đạo tắc. Ngay sau đó, không gian trước mặt hắn bắt đầu co rút lại, hình thành một hàng rào không gian rất dỳ!

Vẻ mặt Tinh Chủ lạnh nhạt, đưa tay chưởng một cái.

Rầm!

Không gian chung quanh Diệp Huyền liền sụp đổ. Trong nháy mắt, Diệp Huyền rơi vào trong một hố đen tối thui. Mà cỗ uy áp kia vẫn cứ đè trên người hắn, hơn nữa còn mạnh thêm nhiều!

Diệp Huyền cắn chặt răng. Khóe miệng của hắn vẫn trào máu không ngừng.

Tinh Chủ lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, muốn ra tay lần nữa. Nhưng đúng lúc này, Mạc Tà nằm cách đó không xa lại đứng lên, đôi tay hợp lại rồi cách không đánh về phía Tinh Chủ:

- Phá không!

Nam Phái Võ Sư đang muốn nói chuyện, Sở Chân Nhân lại nói:

- Nếu hắn không thu một thân ngạo cốt kia lại thì sao có thể thành thanh kiếm trong tay chúng ta được?

Sở Chân Nhân đáp:

- Đủ rồi đi?

Nam Phái Võ Sư đứng cách đó không xa nhìn về phía Sở Chân Nhân:

Vị trí Diệp Huyền đứng lập tức sụp đổ. Nhưng Diệp Huyền vẫn đứng! Cho dù lúc này máu tươi từ miệng hắn trào ra như suối nhưng hắn vẫn không hề quỳ xuống!

Mạc Tà nhìn về phía chân trời, máu từ trong miệng phun ra như suối. Lúc này, y thật sự đứng lên không nổi nữa.

Tinh Chủ lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạc Tà, rồi nhìn về phía Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, ngươi rốt cục có quỳ hay không?

Quỳ?

Diệp Huyền đột nhiên cười dữ tợn. Sau đó, máu khắp người của hắn bắt đầu sôi lên, Thiên Tru Kiếm cũng chấn động kịch liệt.

Tinh Chủ thấy vậy liền híp mắt.

Diệp Huyền bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Tinh Chủ nơi xa, đôi mắt của hắn đỏ tươi, vô cùng dữ tợn:

- Diệp Huyền ta từ Thanh Thành đi tới bây giờ, ta từng vô sỉ, từng không biết xấu hổ, cũng từng khóc vì muội muội. Nhưng, lão tử chưa bao giờ sợ! Đầu rớt cũng là một vết sẹo bằng cái chén thôi. Ngươi giết ta đi! Tới đây!

Thanh âm vừa dứt…

Ầm!

Một cỗ khí tức cường đại từ trong người của hắn bùng nổ! Trong mắt mọi người, toàn bộ cơ thể Diệp Huyền bắt đầu chấn động mạnh.

Thấy cảnh đó, sắc mặt ai cũng thay đổi.

Tự bạo!

Diệp Huyền muốn tự bạo!

Mà trong chớp mắt Diệp Huyền chọn tự bạo, kiếm ý của hắn bỗng phóng lên cao. Cỗ kiếm ý này lập tức khiến khí thế của Tinh Chủ vỡ nát!

Siêu phàm Kiếm Thánh!

Nhưng mà, đã muộn.

Cơ thể của Diệp Huyền bắt đầu bốc cháy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận