Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3580. Không có da mặt! (2)



Chương 3580. Không có da mặt! (2)




Diệp Huyền mỉm cười: “Thần Đạo Quốc không độc chiếm à?”
Kha Tà lắc đầu: “Cũng muốn độc chiếm nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp! Bởi vì nếu Thần Đạo Quốc độc chiếm thì Thiên Uyên Thánh Môn và Man Hoang Chi Địa sẽ liên thủ, đây không phải điều mà Thần Đạo Quốc muốn thấy, bởi lẽ Thiên Uyên Thánh Môn vẫn luôn trung lập!”
Diệp Huyền cười hỏi: “Thần Đạo Quốc không muốn lôi kéo Thiên Uyên Thánh Môn đối phó với Man Hoang Chi Địa à?”
Kha Tà cười khổ: “Cái này thì ta không biết!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Kha Tà huynh, đến đây thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn đi về phía xa xa.
Kha Tà do dự một lát rồi nói: “Diệp huynh, ngươi muốn đi đâu?”
Diệp Huyền không trả lời, hắn chẳng thèm quay đầu mà biến mất luôn.
Kha Tà liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta khẽ nói: “Đúng là một người kì lạ!”

Diệp Huyền rời khỏi Vạn Vực chi thành và tới một dãy núi.
Mục tiêu của hắn là tòa di tích kia.
Hắn không hứng thú lắm với bảo vật của di tích, bởi vì sau khi có tiểu tháp và Thanh Huyền Kiếm, hắn thực sự không mấy vừa mắt với những bảo vật khác!
Một lúc sau, hắn đã tới sâu bên trong dãy núi. Vừa liếc cái đã thấy dãy núi mờ ảo, hoàn toàn không rõ một chút nào cả.
Có hơi không đơn giản rồi đấy!
Diệp Huyền trầm mặc một hồi, đoạn tiếp tục đi. Khi đi tới chỗ sâu nhất bên trong dãy núi, hắn nhíu mày, bởi lẽ hắn phát hiện, thời không nơi này hơi khác.
Thời không đã biến hóa!
Hiện giờ, nơi mà hắn đứng đã đạt đến đệ bát trùng thời không, thế nhưng mọi thứ xung quanh đều không thay đổi!
Chuyện gì thế này?
Diệp Huyền nhíu mày, nơi này không đơn giản mà!
Một lát sau, Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, đoạn tiếp tục đi về phía trước.
Khi hắn vượt qua một con sông nhỏ lại dừng lại, bởi vì hắn phát hiện lúc này mình đã tiến vào đệ cửu trùng thời không!
Đệ cửu trùng thời không!
Diệp Huyền nhíu mày, nơi này kì lạ quá, càng đi về phía trước thì thời không càng mạnh!
Sau một hồi trầm mặc, hắn tiếp tục đi, sau khi tiến vào đệ cửu trùng thời không, Diệp Huyền thầm phòng bị. Mặc dù xung quanh không thay đổi gì, song hắn vẫn không dám lơ là. Hắn tiếp tục đi, không lâu sau đã tới một sơn cốc. Sau khi tiến vào sơn cốc, sắc mặt Diệp Huyền dần trở nên nghiêm trọng, bởi lẽ hắn phát hiện áp lực thời không bên trong sơn cốc càng lúc càng mạnh!
Lúc này hắn không có Thanh Huyền Kiếm giúp mình không bị áp lực thời không ảnh hưởng. Thế nên hắn bắt buộc phải cẩn thận.
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền dừng bước, ở trước mặt cách hắn không xa có một nam tử đang ngồi. Nam tử này cúi thấp đầu, khí tức gần như không có, hiển nhiên là đã chết!
Hắn đi tới trước mặt nam tử, trên tay nam tử là một cái nạp giới, trên mặt đất còn có một cây trường thương. Cây trường thương này màu trắng, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường!
Diệp Huyền liếc nhìn nam tử với vẻ hơi tò mò, sao người này chết vậy?
Đúng lúc ấy, có tiếng bước chân vang lên.
Hắn quay người nhìn, ở phía không xa có một nữ tử chầm chậm bước đến. Nữ tử này mặc y phục màu tím đậm, trên mặt đeo vải che, trông không có diện mạo, có điều, dáng người rất đẹp.
Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Ngươi là ai!”
Diệp Huyền chắp tay: “Diệp Huyền!”
Nữ tử nhíu mày: “Diệp Huyền?”
Diệp Huyền gật đầu.
Nữ tử lắc đầu: “Chưa từng nghe đến!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cô nương là?”
Nữ tử nhìn hắn mà không nói chuyện.
Diệp Huyền nhún vai, sau đó đi về phía xa xa. Lúc này, nữ tử nói: “Tiếp tục đi đi, ngươi sẽ chết!”
Diệp Huyền nhìn về phía xa, phía xa là hai ngọn núi lớn, giữa đó là một khe núi, dưới khe núi có một con đường nhỏ, cực kì nhỏ, chỉ đủ cho một người đi qua!
Diệp Huyền quay đầu nhìn nữ tử, hỏi: “Phía trước là?”
Nữ tử nói: “Cổng của di tích!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Cô nương, ngươi có biết di tích nơi này là di tích gì không?”
Nữ tử nhìn hắn, không lên tiếng.
Diệp Huyền chớp mắt: “Ta rất đẹp trai sao?”
Nữ tử sững sờ, câu hỏi gì đây?
Diệp Huyền mỉm cười: “Cô nương, nếu như ta đoán không nhầm thì chắc ngươi là Thiên Uyên thánh nữ thần bí kia, đúng chứ?”
Nữ tử khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta tên là Diệp Huyền, ngươi thì sao?”
Thiên Uyên thánh nữ lại không đáp lời!
Diệp Huyền lắc đầu mà quay người rời đi.
Thiên Uyên thánh nữ lại nói: “Ngươi sẽ chết!”
Diệp Huyền chẳng thèm quay đầu lại: “Liên quan gì đến ngươi!”
Nói đoạn, hắn nhanh chóng đi về phía con đường nhỏ kia.
Ngươi kiêu ngạo?
Lão tử còn kiêu ngạo hơn ngươi nhé!
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Thiên Uyên thánh nữ nhíu mày, thô lỗ quá!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền đã đi tới trước con đường. Khi hắn chuẩn bị đặt chân lên con đường, sắc mặt bỗng thay đổi, bởi lẽ hắn phát hiện, thời không phía trước đã không còn là đệ cửu trùng nữa!
Đệ thập trùng thời không!
Thời không trước mặt hắn đã là đệ thập trùng, áp lực thời không trong đó không còn là thứ mà hắn có thể chịu được. Nếu như cứ cố đi vào thì như lời Thiên Uyên thánh nữ nói, hắn thực sự sẽ chết!
Nhưng nếu giờ mà quay về thì há chẳng phải rất mất mặt ư?
Hơn nữa còn mất mặt trước nữ nhân này!
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi quay người rời đi.
Mẹ kiếp!
Hắn còn chẳng có da mặt thì sao mà mất được?
Hết chương 3580.



Bạn cần đăng nhập để bình luận