Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1803: Đang bị tính kế

Diệp Huyền lấy Thiên Tru Kiếm ra, hắn nhìn thanh kiếm trong tay, trầm giọng nói: “Nếu sắc bén hơn một chút thì tốt rồi! Hoặc là, để tên kia dùng linh hồn đánh với ta cũng được!”

A Mục nói: “Ta có thể khiến cho nó sắc bén hơn!”

Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục cười nói: “Thật!”

Diệp Huyền nói: “Sắc bén đến mức nào?”

A Mục suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ngươi muốn sắc bén đến mức nào?”

Diệp Huyền nói: “Phá thủng phòng ngự của Thiên Long!”

A Mục đột nhiên nói: “Chỉ có một cách, đó là cải tạo lại thanh kiếm này.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Cải tạo lại?”

“Ngươi có sao?” Diệp Huyền nhìn A Mục, hơi ngạc nhiên.

Hắn hơi kinh ngạc: “Đây chính là Thiên Đạo chi phong?”

A Mục chớp chớp mắt: “Ta có đó!”

Nói xong, lòng bàn tay nàng mở ra, một viên tinh thạch màu cam đột nhiên xuất hiện trong tay nàng, mà bên trong tinh thạch này, Diệp Huyền thấy một luồng sáng trắng.

A Mục cười nói: “Mấy thứ rất lợi hại!”

A Mục cười nói: “Thiên Đạo từng chế tạo ra một thanh thần binh gọi là Thiên Đạo Nhẫn, có điều thanh thần binh đó không biết nguyên nhân gì mà bị phân tách. Sau đó kiếm phong của Thiên Đạo Nhẫn bị Vu tộc ta lấy được, tiếp đó, đã bị ta lấy ra!”

A Mục gật đầu: “Kiếm này của ngươi đã đủ sắc bén, nếu như cộng thêm Thiên Đạo chi phong và Địa Mẫu chi duệ trong truyền thuyết mà nói, kiếm này của ngươi sẽ trở nên rất lợi hại, đừng nói tứ văn Thiên Long, dù là nhục thân của Thiên Long cũng không phòng ngự được!”

A Mục gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Đi đâu lấy cái này?”

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Thiên Đạo chi phong? Địa Mẫu chi duệ? Là cái gì thế?”

A Mục gật đầu: “Ta có!”

A Mục gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần Vu tộc có, ta đều có thể dùng.”

Diệp Huyền: “...”

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Vu tộc các ngươi còn thiếu đại tế ti không?”

Diệp Huyền hỏi: “Thiên Đạo chi phong là gì?”

Diệp Huyền chớp mắt: “Ngươi có thể tùy ý lấy bảo vật Vu tộc sao?”

A Mục nói: “Đại Địa chi duệ, đây là thứ sắc bén nhất trên mặt đất, nham thạch từ sâu trong lòng đất nóng chảy ngưng tụ mà thành, mấy vạn năm mới có thể có một chút như vậy!”

Nói xong, nàng lại lấy một tảng đá nhỏ màu đỏ thẫm ra, trong tảng đá có một sợi chỉ đỏ nhỏ như sợi tóc.

Diệp Huyền hơi khó hiểu: “Vì sao?”

Diệp Huyền lắc đầu thở dài, dường như nghĩ đến gì đó, hắn lại hỏi: “Thiên Đạo chi phong này rất sắc bén sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy, ta quen biết một thợ rèn!”

A Mục che miệng cười khẽ: “Ngươi đã là Vu thị của ta, không thể làm đại tế ti! Hơn nữa, muốn làm đại tế ti phải biết rất nhiều thứ!”

A Mục hơi gật đầu: “Vậy đi gặp đi?”

Diệp Huyền cười nói: “Yên tâm, hắn ta rất lợi hại, hơn nữa còn cực kỳ lợi hại!”

A Mục nói: “Thợ rèn bình thường thì không được, phải rất lợi hại!”

A Mục gật đầu, nụ cười trên mặt nàng dần dần biến mất: “Cực kỳ sắc bén!”

A Mục hơi bất đắc dĩ: “Vì ngươi thiếu một thợ rèn, thợ rèn có thể khống chế ba loại thần vật này!”

Diệp Huyền ngẩn người, sau đó vội vàng nói: “Thợ rèn thì ta có!”

A Mục nhìn hắn: “Ngươi có sao?”

Diệp Huyền nhìn đầu đá: “Đây là?”

A Mục đột nhiên lắc đầu: “Dù ta có hai vật này, ngươi cũng không thể dung hợp chúng vào kiếm của ngươi.”

Diệp Huyền: “...”

Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền: “Rất quý giá!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn cõng A Mục biến mất tại chỗ.

Ngay khi hắn muốn rời khỏi chiến trường cổ, Ác Ma Nhạn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Ác Ma Nhạn đánh giá Diệp Huyền một cái: “Muốn rời đi?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ở đây liên lụy Nhạn cô nương, trong lòng ta thật sự băn khoăn, cho nên quyết định rời đi!”

Ác Ma Nhạn nhìn hắn: “Tuyệt đối là có nguyên nhân khác!”

Diệp Huyền: “...”

Ác Ma Nhạn đột nhiên nhìn A Mục: “Cô nương xưng hô như thế nào?”

A Mục cười nói: “A Mục!”

Ác Ma Nhạn trầm mặc một lát, nói: “Nếu bây giờ cô nương có nhu cầu, có thể ở lại nơi này, ta có thể bảo vệ cô nương chu toàn!”

Diệp Huyền vội vàng nói: “Còn ta thì sao?”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Ngươi lợi hại như vậy không cần người khác che chở!”

Miệng Diệp Huyền khẽ giật, nữ tử này...

Ác Ma Nhạn nhẹ giọng nói: “Vì ta không xác định có phải Thiên Đạo đang tính kế chúng ta hay không!”

Thần Đế nhíu mày: “Vì sao?”

Ác Ma Nhạn lắc đầu: “Có lợi có hại! Chúng ta có thể cho hắn ân tình, cho hắn một ít lợi ích, nhưng không cước tất cả lên hắn.”

Thần Đế nhìn xa xa, nhẹ giọng nói: “Thật ra chúng ta có thể tương trợ hắn!”

Ác Ma Nhạn nhìn hắn: “Nếu như giữ ngươi ở đây, ta dám cá, không bao lâu nữa chỗ ta sẽ biến mất khỏi thế gian này.”

Diệp Huyền: “…”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Tạm biệt!”

Nói xong, nàng xoay người biến mất.

Diệp Huyền lắc đầu: “Vô tình!”

Nói xong, hắn dẫn A Mục biến mất.

Sau khi Diệp Huyền và A Mục biến mất, Ác Ma Nhạn đi tới Thần Linh tộc, nàng đi tới trước Thần Linh Điện, nàng cười nói: “Hư Vô Duy Độ đã xuất hiện trên thế gian rồi!”

Lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt nàng.

Chính là Thần Đế!

Diệp Huyền nói: “Nhạn cô nương, ngươi không giữ ta lại một chút sao?”

Ác Ma Nhạn khẽ gật đầu: “Hiểu rồi! Hai người bảo trọng!”

Diệp Huyền nhìn thoáng qua A Mục, không nói gì.

A Mục cười nói: “Ý tốt của cô nương, ta rất cảm kích. Có điều, hắn là Vu thị của ta, hắn ở đâu thì ta ở đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận