Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 888: Triệu Mục! (Hạ)

Cách đó không xa, Triệu Mục đang muốn xuất thủ lần nữa, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Trước ngừng một chút!

Nhưng mà, Triệu Mục không có dừng lại, nàng lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, xuất một cú đá nghiên vào đầu Diệp Huyền!

Một cước này đá ra, không gian chung quanh Diệp Huyền không ngừng sụp đổ!

Diệp Huyền giật mình, hắn không có đón đỡ một cước này, mà là lui về phía sau, lui hơn trăm trượng, nhưng mà, hắn còn chưa dừng lại, một đạo tàn ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn!

Những nơi đạo tàn ảnh này đi, không gian chung quanh sụp đổ!

Diệp Huyền cau mày, hắn không có lui lại, đối thủ đột nhiên biến mất quỷ dị, sau một khắc, vô số phi kiếm bao phủ Triệu Mục!

Yên lặng một chớp mắt.

Nhưng mà, những phi kiếm này không làm gì được Triệu Mục!

Oanh!

Nàng lui về phía sau vài chục trượng, còn chưa dừng lại, một thanh phi kiếm chém tới. . . . Cứ như vậy, trong nháy mắt, Triệu Mục đã lui hơn hai trăm trượng!

Lúc này, Triệu Mục hướng lòng bàn tay phải xuống dưới, ép mạnh, thân thể nàng đột nhiên bay lên cao.

Triệu Mục nâng tay chặn lại.

Triệu Mục nhìn Diệp Huyền, tay phải nắm chặt, đang muốn xuất thủ, Diệp Huyền đột nhiên nói:

Oanh!

Một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên bạo phát ra từ lòng bàn tay của nàng, trong khoảnh khắc, không gian chung quanh nàng nổ tung, phi kiếm của Diệp Huyền cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Ầm!

Những phi kiếm kia đột nhiên vỡ nát, thế nhưng sau lại có một thanh phi kiếm bay tới!

Thân thể quá mạnh!

Nói xong, hắn nghiêm túc nói:

Chung quanh là phi kiếm tung hoành, một thanh tiếp một thanh, căn bản không cho Triệu Mục cơ hội! thở dốc

- Cô nương, ngươi biết ta là ai không?

Vài giây sau, không gian khôi phục như bình thường, hai người lại cách xa nhau trăm trượng.

- Đầu tiên chờ chút đã!

Triệu Mục đấm ra một quyền. . . .

Hắn phải im lặng…

Yên lặng một chớp mắt, nàng đột nhiên xuất chưởng đánh vào một hướng.

Diệp Huyền nói:

Triệu Mục đi vào Trật Tự thành, cửa thành, nàng nhìn thoáng qua ba chữ 'Trật Tự thành' trước cửa, nàng cách không đánh ra một quyền.

Triệu Mục nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Trong Trật Tự thành, vô số người thất kinh!

Tường thành trước mặt nàng bị đánh vỡ nát!

Oanh!

- Ta cho ngươi biết, ta chính là người của Trật Tự minh, Trật Tự minh, ngươi nghe qua chưa? Ngươi. . . .

Ầm ầm!

Vị trí lòng bàn tay đánh tới, không gian bắt đầu sụp đổ từng khúc, không gian phạm vi ngàn trượng biến mất…

Sau đó thiên địa pháp tắc khôi phục không gian tan vỡ, Triệu Mục cũng không còn ở ở đây.

Bởi vì Triệu Mục trước mặt hắn đột nhiên lao tới, thế nhưng sau một khắc, vô số phi kiếm ngăn cản trước mặt nàng.

Nhìn thấy biến hóa bất ngờ, Triệu Mục cau mày suy nghĩ, nàng nhìn thoáng qua chung quanh, thần thức giống như tấm lưới trải rộng khắp nơi, nhưng mà, vẫn không có phát hiện cái gì!

Cùng lúc đó, Diệp Huyền cũng biến mất.

Mấy giây sau, tất cả phi kiếm biến mất.

Triệu Mục đi vào trong thành, cuối cùng, nàng đi tới phủ thành chủ Trật Tự thành, Liễu Sĩ Bạch đi ra, khi thấy Triệu Mục, hắn cau mày:

- Các hạ. . .

Tiếng nói chưa dứt, Triệu Mục ở trước mặt nàng đột nhiên đấm ra một quyền.

Vô số lôi điện giống như cuồng phong bạo vũ đánh thẳng vào phủ thành chủ!

Liễu Sĩ Bạch giật mình, thân hình hắn run lên và lui lại.

Ầm ầm!

Ngay sau đó, cả tòa phủ thành chủ hóa thành tro tàn!

Cách đó không xa, Liễu Sĩ Bạch biến sắc, hắn kinh hãi nhìn Triệu Mục, thực lực đối phương thật khủng khiếp!

Lúc này, một lão giả áo bào đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Mục.

Lão giả áo bào đen nhìn về phía Triệu Mục:

Trong lần giao phong vừa rồi, hắn đã bại hoàn toàn!

Uy lực một quyền vô cùng khủng bố!

Sặc mặt lão giả áo bào đen cũng khiếp sợ không kém, toàn bộ cánh tay phải của hắn nát bấy, không chỉ như thế, ngũ tạng phế phủ đều xuất hiện vết rạn.

Nhìn thấy cảnh này, cường giả Trật Tự minh chung quanh vô cùng giật mình.

Hắn vừa dừng lại một chút, mặt đất dưới chân hắn trực tiếp hóa thành bột mịn!

Nữ nhân này là người nào?

Trong đầu lão giả áo bào đen xuất hiện ý nghĩ này, Triệu Mục đã xuất hiện ở trước mặt hắn, ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại đánh thẳng về phía hắn!

Gương mặt lão giả áo bào đen lạnh lùng, hắn cũng không lùi bước, mà là xuất quyền đánh thẳng vào Triệu Mục.

Một quyền này, hắn vô cùng tự tin.

Dù sao, hắn chính là cường giả Tri Đạo cảnh!

Làm sao có thể bại bởi một nữ tử còn trẻ như vậy?

Nhưng mà, lúc hắn nhìn thấy nắm đấm của Triệu Mục đánh vào nắm đấm của mình, hắn hối hận.

Răng rắc!

Đột nhiên có âm thanh xương cốt vỡ nát vang lên, ngay sau đó, lão giả áo bào đen lập tức rút lui hơn mười trượng!

Nhìn thấy Triệu Mục ra tay, sắc mặt lão giả áo bào đen lập tức thay đổi!

Không gian nổ tung thành từng khúc.

Xùy!

Triệu Mục nhìn lão giả áo bào đen, nàng đột nhiên biến mất.

- Các hạ là người nào, dám tới địa bàn Trật Tự minh ta giương oai, chán sống hay sao?

Lão giả áo bào đen nhìn chằm chằm vào Triệu Mục:

- Ngươi là người phương nào!

Lúc này, Liễu Sĩ Bạch đứng cách đó không xa đột nhiên nói:

- Nàng là Triệu Mục!

Triệu Mục!

Đồng tử lão giả áo bào đen hơi co lại:

- Đệ tử Võ Sư Nam phái, Triệu Mục!

Võ Sư Nam phái!

Đây là một người rất khủng bố, cho dù là Trật Tự minh, cũng không thể không thận trọng đối đãi với người này!

Bởi vì vào trăm năm trước, người này đứng thứ hai Đạo bảng năm đó, người này lúc đó đã là siêu phàm Võ Thánh, trong vạn năm qua, trừ tổ sư Võ viện Chu Á Phu ra, hắn là siêu phàm Võ Thánh trẻ tuổi nhất!

Mà bây giờ, người này đã sâu không lường được!

Thiên hạ hôm nay, có sáu đại chí tôn, trong sáu đại chí tôn này, Tinh chủ đứng thứ nhất, Võ Sư Nam phái cũng là thứ nhất!

Loại nhân vật này, cho dù là Trật Tự minh cũng không dám tùy tiện đắc tội!

Lão giả áo bào đen trầm giọng nói:

- Mục cô nương, ngươi tới đây ra tay với Trật Tự minh chúng ta,, chắc là có nguyên nhân gì chứ?

Triệu Mục vạch nhẹ lên mặt đất, rất nhanh, mặt đất xuất hiện hai chữ: Kiếm tu!

Lão giả áo bào đen cau mày:

- Kiếm tu? Mục cô nương có ý gì?

Triệu Mục lại vạch một lần nữa, trên mặt đất xuất hiện hai chữ: Ra đây!

Kiếm tu ra đây?

Lão giả áo bào đen nhìn sang Liễu Sĩ Bạch cách đó không xa, người sau trầm giọng nói:

- Ý của Mục cô nương là, trong Trật Tự minh có một vị kiếm tu chọc cô nương?

Triệu Mục gật đầu, nàng vung tay phải một cái.

Trên mặt đất lại xuất hiện một hàng chữ: Bảo hắn ra đây!

Liễu Sĩ Bạch nhìn về phía lão giả áo bào đen, lão giả áo bào đen trầm giọng nói:

- Dù Trật Tự minh ta có kiếm tu, nhưng cũng không xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa, hai lão gia hỏa kia đều đang bế quan.

Lúc này, Triệu Mục lại điểm ra một chỉ, trên mặt đất xuất hiện hai chữ: tuổi trẻ!

Kiếm tu tuổi trẻ?

Lão giả áo bào đen ngây người, sau một khắc, dường như hắn nghĩ đến cái gì, vội vàng vung tay phải lên, một tấm chân dung hư ảo xuất hiện trước mặt hắn.

Chân dung người này, chính là Diệp Huyền!

Lão giả áo bào đen hỏi:

- Mục cô nương, có phải là người này hay không?

Triệu Mục gật đầu.

Lão giả áo bào đen trầm giọng nói:

- Mục cô nương, hắn không phải là người Trật Tự minh ta!

Triệu Mục cau mày, thần sắc bất thiện.

Lão giả áo bào đen vội vàng nói:

- Mục cô nương, lão phu thật sự không có lừa ngươi, Diệp Huyền thật sự không phải người Trật Tự minh ta, mà chúng ta đang truy tìm hắn khắp nơi.

Nói đến đây, dường như hắn nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía Triệu Mục:

- Hắn nói với ngươi, hắn là người Trật Tự minh ta?

Triệu Mục gật đầu.

Nghe vậy, vẻ mặt lão giả áo bào đen lập tức khó coi!

Đây là giá họa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận