Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1622: Sợ

Nghe được lời nói của tầng thứ chín, Liên Thiển thấp giọng thở dài.

Cũng đúng, trong mắt nữ tử váy trắng thì người của Ngũ Duy vũ trụ này đều không phải là đối thủ.

Nữ tử đó mạnh đến mức nào?

Không ai biết!

Liên Thiển cũng không biết, nàng chỉ biết cho dù là tiên sinh cũng tuyệt đối không giết được nàng.

Vì nàng thực sự quá mạnh mẽ!

Đó là một nữ tử có thể khiến mọi người tuyệt vọng!

Mà nàng để Diệp Huyền lăn lộn như vậy trong Ngũ Duy vũ trụ, khả năng lớn nhất chính là rèn luyện hắn.

Đúng lúc này Dị Thú Kinh đột nhiên nói: “Diệp Huyền, hiện tại xem ra người muốn mưu đồ thư ốc của ngươi cũng không ít.”

Diệp Huyền nhìn Dị Thú Kinh, Dị Thú Kinh nhẹ giọng nói: “Có thể là một vài thế lực cổ xưa sống sót từ Bạch Á kỷ. Ví dụ như Vô Địch tông, bọn họ thông qua một ít phương pháp đặc thù sống sót qua Ngũ Duy kiếp. Đương nhiên, cũng có thể là kỷ Cambri!”

Tuy nàng và nữ tử váy trắng không quen thuộc lắm, nhưng vẫn tương đối hiểu tính tình của nữ tử váy trắng, nữ nhân này đối với chúng sinh không có một chút lòng thương hại nào!

Dị Thú Kinh nói: “Có khả năng ta biết một chút đấy.”

Đương nhiên cũng có một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là lỡ như Diệp Huyền chết thì sao?

Dị Thú Kinh mặt không chút thay đổi: “Ta không biết A La Bất Bại nhưng ta biết có một người từ Kỷ Cambri.”

Diệp Huyền hiện tại cần trưởng thành.

Kỷ Cambri!

Nếu Diệp Huyền chết thì Ngũ Duy vũ trụ cũng kết thúc!

Nếu chuyện gì cũng để cho nữ tử váy trắng làm vậy Diệp Huyền tính trưởng thành thế nào? Có thể nói nếu như nữ tử váy trắng tiêu diệt hết đối thủ của Diệp Huyền thì chẳng khác nào đang hại hắn!

Diệp Huyền lắc đầu: “Ngoại trừ Phệ Linh tộc, Vô Địch tông, và cả ngươi, ta không nghĩ tới còn có ai muốn đến tìm ta!”

Dị Thú Kinh nói: “Ngay bên cạnh ngươi!”

Trong mắt nữ nhân đó chỉ có một mình Diệp Huyền!

Diệp Huyền ngẩn người, rất nhanh hắn đã nhìn Tiểu Phạn bên cạnh: “Nàng ta sao?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Không phải nói kỷ Cambri chỉ có A La Bất Bại sống sót sao?”

Diệp Huyền hỏi: “Ai vậy?”

Là vị kỳ nhân đó!

Diệp Huyền đột nhiên nói: “Làm thế nào mà ngươi kết luận rằng Tiểu Phạn đến từ kỷ Cambri?”

Dị Thú Kinh lắc đầu: “Chắc chắn không phải!”

Tiểu Phạn liếc nhìn Dị Thú Kinh, nàng siết chặt kiếm trong tay, mí mắt của Dị Thú Kinh giật giật: “Ta đang nói chuyện với ngươi đàng hoàng, nói chuyện đàng hoàng, hiểu không?”

Dị Thú Kinh nói: “Diệp Huyền, ta cho ngươi một lời khuyên, đừng lấy tòa thư ốc đó, bằng không ngươi thật sự sẽ chết không toàn thây!”

Dị Thú Kinh gật đầu: “Nàng ta sống sót từ kỷ Cambri!”

Lúc này tầng thứ chín đột nhiên nói: “Đừng nghe nàng ta nói nhảm nhí! Trên người tiểu cô nương này cũng mang theo nhân quả, có điều nhân quả có lớn hơn nữa cũng không lớn như ngươi. Cứ việc dẫn theo, có chuyện gì nữ tử váy trắng chấp hết!”

Nói xong nàng định rời đi, dường như lại nghĩ đến gì đó mà quay đầu liếc nhìn Tiểu Phạn: “Diệp Huyền! Tốt nhất ngươi đừng dẫn nàng ta theo bên cạnh. Thực lực của nàng ta cường đại nhưng ta có dự cảm nếu ngươi dẫn theo nàng ta tất sẽ có đại họa!”

Nói xong, nàng nhìn Huyền Ngoa bên cạnh Diệp Huyền: “Huyền Ngoa, các ngươi muốn tự do, muốn đi ra ngoài vậy ta sẽ cho các ngươi. Từ giờ phút này trở đi, các ngươi muốn rời khỏi nơi này lúc nào cũng được.”

Tiểu Phạn mặt không chút thay đổi, nhưng nàng không hề xuất kiếm.

Diệp Huyền nhíu mày: “Vì sao?”

Dị Thú Kinh nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Đó có phải là điều ngươi nên lo lắng không?”

Diệp Huyền nhìn Dị Thú Kinh: “Sao, ngươi không cần thư ốc của ta nữa sao?”

Dị Thú Kinh nói: “Chủ nhân nói!”

Diệp Huyền nói: “Hay là kỷ Cambri chính là thời đại sớm nhất của Ngũ Duy vũ trụ?”

Dị Thú Kinh nói: “Không biết!”

Diệp Huyền trầm mặc một lát, dường như nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Trước kỷ Cambri là thời đại gì?”

Diệp Huyền: “...”

Dị Thú Kinh lạnh lùng liếc nhìn bụng Diệp Huyền: “Sợ là nữ tử váy trắng trong miệng ngươi không chấp nổi đâu!”

Tầng thứ chín nói: “Này, tại sao các ngươi cứ coi thường nàng ta thế?”

Dị Thú Kinh không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Huyền Ngoa đột nhiên nói: “Chắc là nàng ta đã phát hiện ra điều gì đó nên quyết định từ bỏ cuộc tranh giành thư ốc với ngươi, mà nhân vật có thể làm cho nàng ta sợ hãi...”

Nói xong nàng không nói nữa.

Diệp Huyền hiển nhiên hiểu được ý của Huyền Ngoa.

Hắn cũng biết tính cách Dị Thú Kinh, nữ nhân này ngoại trừ kiêng kỵ Tiểu Phạn một chút ra thì căn bản không sợ ai cả, nhưng bạch y nam tử lại khiến nàng sợ.

Nhất định là sợ, bằng không nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy!

Lúc này tầng thứ chín lại nói: “Bạch y nam tử không đơn giản!”

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Tiền bối biết lai lịch của đối phương không?”

Tầng thứ chín nói: “Không biết, có điều hắn ta mang tới cho ta cảm giác nguy hiểm, tóm lại vẫn phải cẩn thận một chút!”

Rất thẳng thắn!

Dị Thú Kinh chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Sợ!”

Huyền Ngoa nhìn Dị Thú Kinh: “Vì sao đột nhiên buông tha?”

Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyền mà không nói lời nào.

Diệp Huyền nhìn Tiểu Phạn: “Đi theo ta ra ngoài, được không?”

Tiểu Phạn gật đầu.

Diệp Huyền cười nói: “Được!”

Nói xong hắn nhìn Huyền Ngoa: “Huyền Ngoa cô nương, ngươi cũng đi ra ngoài sao?”

Huyền Ngoa cười nói: “Tạm thời không ra ngoài!”

Diệp Huyền hơi gật đầu: “Vậy sau này còn gặp lại!”

Nói xong hắn dẫn theo Tiểu Phạn xoay người rời đi.

Sau khi nhìn Diệp Huyền rời đi, Huyền Ngoa cũng quay người rời đi. Chỉ chốc lát sau nàng đi lên một ngọn núi. Trên ngọn núi, Dị Thú Kinh lẳng lặng đứng đó.

Huyền Ngoa bên cạnh nói: “Diệp công tử muốn dẫn theo Thiên Mạch giả ra ngoài sao?”

Chuyến đi đến Vĩnh Sinh chi địa lần này rất hoàn hảo.

Diệp Huyền gật đầu, liếc nhìn bốn phía rồi nói: “Đã đến lúc rời đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận