Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 929: Dễ Khi Dễ

Nói xong, hắn lấy ra mấy viên linh quả đặt ở trước mặt Liên Vạn Lý:

- Linh quả chữa thương, hiệu quả phi thường tốt!

Loại linh quả chữa thương này, người Võ viện và Kiếm tông cơ bản đều nhận được mỗi người một quả, mà lần này, Tiểu Linh Nhi hiếm khi hào phóng, đối với yêu cầu của Diệp Huyền, nàng không hề cự tuyệt. Nhờ có được số thánh quả chữa thương này, thương thế của đệ tử Võ viện và Kiếm tông khôi phục nhanh hơn rất nhiều.

Liên Vạn Lý cũng không cự tuyệt, lập tức nhận lấy những viên linh quả kia.

Diệp Huyền đứng dậy rời đi.

Liên Vạn Lý đột nhiên nói:

- Có nghĩ tới việc trở lại thăm Thanh Châu một chút không?

Thanh Châu?

Diệp Huyền đi đến một địa phương an tĩnh, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó tiến vào Giới Ngục Tháp.

Diệp Huyền không quấy rầy Diệp Linh, hắn lặng yên rời khỏi lầu thứ hai, sau đó đi đến lầu thứ năm.

Nói xong, hắn bước nhanh biến mất ở cách đó không xa.

Lúc ở Võ viện trước đó, Diệp Linh cũng bị thương rất nghiêm trọng, bởi vậy, sau khi hắn đưa Diệp Linh vào trong Giới Ngục Tháp, Diệp Linh vẫn đang chữa thương.

Sau một hồi, Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền nói khẽ:

Diệp Huyền dừng bước lại, trong đầu hắn hiện lên từng cảnh từng cảnh...

A Việt nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Bề bộn a!

Thanh Thành, Diệp gia, địa phương hắn sinh ra đời kia... Ở nơi đó, có khổ, có khóc, nhưng cũng có cười.

Diệp Huyền đi đến lầu thứ hai, lúc này, Diệp Linh đang chữa thương.

Đạo tắc!

...

Một trận chiến này, hắn phát hiện bản thân vẫn vô cùng yếu đuối!

- Làm gì?

- A Việt cô nương, mong ngươi dạy ta cách thức sử dụng hai loại đạo tắc còn lại!

A Việt nhìn Diệp Huyền, một lát sau, nàng nói:

Hiện tại khẳng định là hắn không làm được, nhưng mà, đây là mục tiêu của hắn!

A Việt nói:

Nhiều khi, hắn cũng đang nghĩ, khi nào mới có thể một kiếm giải quyết tất cả mọi chuyện?

A Việt nói:

Những năm gần đây, hắn vẫn đang một mực mạnh lên, nhưng tương tự, đối thủ cũng càng ngày càng mạnh!

Nhìn thấy một màn này, A Việt trực tiếp vỗ ra một bàn tay.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, Giới Ngục Tháp đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó cấp tốc đung đưa trái phải!

- Giúp ta hoàn toàn thoát ly tháp này.

Hoặc là nói, đến khi nào bản thân mới có thể đạt đến trình độ không có chuyện gì không thể một kiếm giải quyết?

- Nếu chủ nhân của thanh kiếm trên đỉnh tháp xuất hiện lần nữa, ta muốn nhờ bọn hắn giúp ta một chuyện!

Diệp Huyền hỏi:

- Chuyện gì?

Trên trời dưới đất, chư thiên vạn giới, không có chuyện một kiếm không giải quyết được!

- Ngươi muốn gì?

Diệp Huyền cười nói:

- Có lợi ích gì không?

Ba!

Giới Ngục Tháp trực tiếp bị đánh bay!

Diệp Huyền: "..."

A Việt nộ chỉ Giới Ngục Tháp cách đó không xa:

- Đồ đần độn nhà ngươi, nếu không phải do ngươi, chúng ta làm sao lại thảm như vậy? Bây giờ ngươi còn muốn ngăn cản ta khôi phục tự do, có phải ngươi muốn chết hay không hả?

Giới Ngục Tháp khẽ run lên, giống như là có chút ủy khuất.

A Việt cả giận nói:

- Ngươi trách ai? Trách chính ngươi a! Lúc trước nếu không phải ngươi đi phá phách khắp nơi, chúng ta làm sao lại biến thành thế này? Đại tỷ đã nói ngươi rồi, đánh không lại ba người kia, đồ đần độn nhà ngươi, lại còn muốn đi đánh, đánh thì cũng thôi đi! Còn thôi động chúng ta đánh nhau cùng ngươi, làm sao ngươi lại ngu như vậy hả?

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

Ầm!

- Ngươi cho rằng ta sẽ ngu đến mức nói cho ngươi biết sao?

A Việt đưa tay vỗ ra một cái tát, cả giận nói:

Lúc này, Giới Ngục Tháp đột nhiên xuất hiện trước mặt A Việt, nó khẽ rung động, hiển nhiên là đang hỏi A Việt chỗ lợi hại chân chính của bản thân là gì.

Nói đến đây, nàng không nói nữa.

- Có, nhưng mà, sẽ không đòi mạng nó, cũng không cần mạng nó, chỗ lợi hại chân chính của nó, không phải đạo tắc chúng ta, mà là...

A Việt nhìn về phía Diệp Huyền:

- Hiện tại, ta muốn giải trừ cấm chế của bản thân, nhưng mà, ngươi không làm được, có lẽ sau này có thể làm được, dĩ nhiên, mặc kệ là ngươi tự làm, hay là ngày sau ngươi nhờ chủ nhân của chuôi kiếm trên đỉnh tháp giúp ta, cách nào cũng được!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- A Việt cô nương, trong thân thể ngươi có cấm chế sao?

A Việt lãnh đạm nói:

- Chức trách của ta là giam cầm lầu thứ năm này, nhưng mà, hiện tại lầu thứ năm đã chết... Ngược lại, ta không muốn tiếp tục đợi ở trong này, càng không muốn có một đồng đội ngu như heo thế kia!

Diệp Huyền nói:

- Nếu như ngươi đi, có ảnh hưởng gì đến tháp này không?

A Việt nói:

Về phần học từ ai, rất rõ ràng...

Lần này, nó đã học được đánh không lại phải mau bỏ chạy!

Một lát sau, A Việt về tới trước mặt Diệp Huyền, mà lúc này, Giới Ngục Tháp kia đã chạy trốn.

Không phải là nó không muốn khống chế A Việt, thế nhưng, không có Diệp Huyền trợ giúp, nó căn bản không khống chế nổi A Việt!

Nói xong, dường như nàng tức không nhịn nổi, lập tức phóng thẳng đến phía Giới Ngục Tháp kia, rất nhanh, Giới Ngục Tháp trực tiếp bị A Việt đánh đập, ngay cả sức hoàn thủ cũng không có!

- Ngươi biết nó ngu xuẩn thế nào không? Rõ ràng là đánh không lại, nó lại muốn đi đánh, hơn nữa, đã đánh không lại, thế nhưng nó còn không chịu chạy, chỉ muốn đi cương, ta lạy trời, vì sao lại ngu như thế? Làm sao chúng ta có thể có đồng đội ngu như heo thế này? Đánh không lại mà chạy cũng không chịu, nhất định muốn đánh nhau... Thật sự là tức chết ta rồi!

Giới Ngục Tháp trực tiếp bị đánh bay.

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, A Việt nhìn Diệp Huyền:

- Ngược lại, hiện tại ta chỉ muốn khôi phục tự do, thế nhưng, không giải trừ cấm chế này, ta sẽ không khôi phục được tự do, bởi vì nếu tháp này xảy ra chuyện, ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa là ảnh hưởng rất lớn.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Tốt, ta đáp ứng ngươi. Có điều, ta hi vọng là chờ đến khi nó khôi phục được một chút trí nhớ thì ngươi hẵng đi.

A Việt nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Có phải ngươi cảm thấy ta hết sức bạo lực hay không?

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

- Đúng là có một chút!

A Việt nói:

- Nhưng so với ta nó còn bạo lực hơn nhiều! Ta cho ngươi biết, bây giờ ngươi đừng thương cảm nó, bởi vì sau khi nó khôi phục trí nhớ, ngươi sẽ biết ngay!

Diệp Huyền không hiểu:

- Vì sao?

A Việt lãnh đạm nói:

- Ngoại trừ chủ nhân, ai nó cũng không phục, ngay cả Đại tỷ, lúc trước nó cũng không phục, về phần ngươi, có khả năng nó sẽ đánh ngươi chết tươi!

Diệp Huyền ngượng ngùng cười cười:

- Hẳn là sẽ không a?

A Việt nhún vai:

- Tin hay không tùy ngươi đi, nhưng mà, ta cho ngươi một đề nghị, lúc nó còn chưa hoàn toàn khôi phục, hoặc là vứt nó ra ngoài, hoặc là vĩnh viễn đừng để cho nó khôi phục, ngược lại, nó như bây giờ cũng khá tốt, mặc dù vẫn ngu xuẩn, thế nhưng dễ khi dễ!

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận