Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3145: Thả người

Trong điện, mẫu tử nhìn nhau.

Một lúc sau, đột nhiên Diệp Lăng Thiên cười nói: "Ngươi đúng là một đứa con trai ngoan đấy!"

Diệp Huyền cười đáp: "Ngươi cũng là một mẫu thân tốt!"

Diệp Lăng Thiên nở nụ cười: "Nào, đi gặp các bạn của ngươi đi!"

Vừa dứt lời đã có vài người xuất hiện trong điện.

Người dẫn đầu là A Mệnh!

Mà ngoại trừ nàng ra thì còn có đám người An Lan Tú nữa!

Họ đều ở đây cả.

Diệp Lăng Thiên cười hỏi: "Con người ngươi cũng thiệt tình, vậy mà lại bỏ vợ mình lại cái nơi bé tí hin đó, thế sao mà được chứ?"

Diệp Huyền cười đáp: "Có thể nói lời uy hiếp một cách ung dung thoát tục như vậy, đúng là ngươi có khác!"

Ngay khi trông thấy nữ tử này, sắc mặt của Diệp Huyền lập tức nặng nề hẳn đi.

Ngươi cứ yên tâm, khi ngươi ở bên ngoài liều mạng vì Diệp tộc ta thì ta sẽ chăm sóc nàng ta tử tế! Đương nhiên, còn cả mấy người bạn này của ngươi nữa!"

Nói rồi, nàng ta vỗ tay.

Diệp Lăng Thiên nhìn hắn, cười nói: "Đột nhiên ta có hơi thích ngươi rồi đấy! Ngươi không chỉ biết thức thời bình thường thôi đâu."

Vẻ mặt của Diệp Huyền vẫn bình tĩnh, không nói gì hết.

Diệp Lăng Thiên lườm hắn: "Sao có thể nói là uy hiếp được? Mẫu thân chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi!"

Có một nữ tử bất chợt xuất hiện bên trong điện.

Lúc này, đột nhiên Diệp Lăng Thiên lại nói: "Còn một bất ngờ nữa đấy!"

Nói rồi, nàng ta đi đến bên cạnh Thác Bạt Ngạn rồi nắm lấy tay của đối phương, cười nói: "Sao con dâu của ta có thể một nơi nhỏ bé như thế được chứ? Từ nay về sau, nàng ta sẽ sống ở Diệp tộc ta!

Diệp Lăng Thiên nhìn chằm chằm vào hắn: "Có thể nói cho ta biết tại sao Hách Lạp tộc lại cam tâm tình nguyện cho ngươi khoáng mạch đó không? Ta rất muốn biết đấy!"

Người tới là Thác Bạt Ngạn!

Diệp Huyền chớp mắt: "Biết Hách Lạp Ngôn không?"

Diệp Huyền cười bảo: "Tốt thôi tốt thôi, thực lực của ngươi mạnh, ngươi nói gì mà chẳng đúng!"

Diệp Huyền nở nụ cười sau đó nói: "Chúng ta quay trở về chủ đề chính đi! Ta đã cướp được khoáng mạch của Hách Lạp tộc tại Vĩnh Sinh sơn mạch về rồi, bây giờ ngươi có thể thả người được chưa?"

Diệp Huyền nhìn nàng ta: "Mười chín người!"

Diệp Huyền cười nói: "Thường thôi!"

Diệp Huyền dựng ngón cái: "Lợi hại!"

Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Không có nữ nhân nào mà ta không bế đi được!"

Diệp Huyền nhìn về phía nàng ta: "Trước khi tới ta đã tìm hiểu về ngươi rồi, tuy rằng năm đó ngươi từng làm chuyện kia nhưng ta cảm thấy ngươi là một cường giả, là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, là một nữ nhân khiến người không thể không khâm phúc, nhưng bây giờ..."

Diệp Lăng Thiên cười đáp: "Đương nhiên, nàng ta chính là vị hôn thê của ngươi và cũng là con dâu ngày xưa của ta mà."

Diệp Huyền nhìn nàng ta: "Ta cảm thấy giở âm mưu cũng không có gì đáng xấu hổ cả, nhưng ta cho rằng một cường giả thì nên giữ chữ tín, không giữ chữ tín chính là biểu hiện của thua thảm bại!

Diệp Lăng Thiên cười hỏi: "Bây giờ thì sao?"

Nói rồi, hắn lại lắc đầu thở dài.

Diệp Lăng Thiên sững sờ, một lúc lâu sau nàng ta mới cười bảo: "Lợi hại, đúng là lợi hại đấy!"

Diệp Lăng Thiên cười đáp: "Như nhau cả thôi!"

Diệp Huyền thấp giọng thở dài.

Diệp Lăng Thiên có hơi tò mò: "Sao lại thở dài thế?"

Diệp Lăng Thiên vỗ tay, một người đàn ông xuất hiện bên trong đại điện, đó chính là Chúc Ngôn."

Diệp Lăng Thiên vội vàng lắc đầu: "Ta có đồng ý thả người nhưng không hề nói khi nào sẽ thả người, ta sẽ thả những người còn lại nhưng không phải bây giờ."

Diệp Huyền cười hỏi: "Không phải ngươi tính chơi xấu đấy chứ?"

Diệp Lăng Thiên chớp mắt: "Mười chín người nào?"

Năm ấy ta bại dưới tay ngươi nhưng ta nhận thua, ta chấp nhận, còn bây giờ, sau khi ta có được khoáng mạch của Hách Lạp tộc rồi thì ngươi lại chơi chữ với ta... ngươi cũng thua thảm bại rồi sao?"

Diệp Lăng Thiên cười hỏi: "Ngươi đang khích ta đấy sao?"

Diệp Huyền lắc đầu: "Ta chỉ đơn thuần cảm thấy một đối thủ không giữ chữ tín thì không đáng được tôn trọng, địa vị của ngươi trong lòng ta lập tức sụt giảm rồi!"

Nói rồi, hắn liếc mắt nhìn đám người Thác Bạt Ngạn: "Ngươi dẫn bọn họ tới đây để khống chế ta, ta cũng không giận gì cả, nhưng việc ngươi không giữ chữ tín lại khiến ta cảm thấy chơi với ngươi chẳng thú vị một chút nào hết!"

Sau đó hắn nhún vai: "Giết ta luôn đi, chúng ta kết thúc vở hài kịch này thôi!"

Diệp Lăng Thiên nhìn hắn, vẫn tươi cười như cũ: "Đột nhiên ta cảm thấy ngươi rất thú vị đấy chứ, bởi vì ngươi là một kẻ không ra bài theo lẽ thường! Ta có hơi mong chờ chiêu sau của ngươi rồi đấy!"

Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn về phía Sửu thúc ở bên cạnh: "Thả người!"

Sửu thúc liếc mắt nhìn Diệp Huyền sau đó quay người rời đi.

Không lâu sau, mười tám thần tướng còn lại cũng xuất hiện trong điện.

Mười chín người lấy Chúc Ngôn đứng dầy đồng loạt quỳ một gối xuống trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền gật đầu: "Đứng lên đi."

Mười chín người này đứng dậy, sau đó lui ra đằng sau hắn.

Diệp Lăng Thiên cười hỏi: "Có một chuyện khiến ta cảm thấy hơi khó giải quyết, muốn kêu ngươi đi làm, bây giờ ngươi có làm được không?"

Diệp Huyền cười đáp: "Mẫu tử chúng ta còn khách khí như thế làm gì? Cứ nói đi!"

Diệp Lăng Thiên cười ha ha, sau đó bảo: "Thứ quan trọng nhất ở Vĩnh Sinh Giới này chính là vĩnh sinh chi khí, nhưng vĩnh sinh chi khí này cũng không phải thứ vô cùng vô tận, năm ấy sau khi tiêu diệt Ma Kha Thần Tộc xong, tứ đại gia tộc và hai đại tông môn đã kiểm soát Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền... chính là trung tâm của Vĩnh Sinh Giới!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận