Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3667. Kiếm tốt đấy



Chương 3667. Kiếm tốt đấy




Trước thạch môn, nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, hắn ta cười nói: “Ngươi giết à?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy!”
Nam tử trung niên lắc đầu cười: “Nếu như là do ngươi giết thì tức là ngươi đã cứu cả vũ trụ này, mà hiện giờ người trong vũ trụ này lại không muốn dính dáng gì đến ngươi! Ngươi thấy sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chẳng thấy sao hết!”
Nam tử trung niên cười nói: “Nếu đã như vậy thì ngươi đi với ta một chuyến đi!”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Ta có thể phản kháng không?”
Nam tử trung niên gật đầu: “Có thể!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Phản kháng?
Phản kháng kiểu gì?
Cho đối phương cảm nhận Thanh Huyền Kiếm hả?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bèn lắc đầu cười. Cái tên này đâu có giống một kẻ não tàn!
Lúc này, Cổ Sầu ở bên cạnh đột nhiên nói: “Diệp huynh!”
Diệp Huyền nhìn hắn ta, Cổ Sầu khẽ mỉm cười: “Chuyện này sao có thể để một mình ngươi gánh vác chứ?”
Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Ngươi muốn giúp hả?”
Cổ Sầu cười ha ha: “Vừa rồi nếu như không nhờ ngươi đứng ra thì chúng ta chẳng ai đấu lại được với lão giả kia cả! Mà bây giờ bọn họ muốn báo thù, sao chúng ta có thể để ngươi một mình?”
Diệp Huyền vội vàng kéo hắn ta đến: “Cổ huynh, ta chỉ đợi câu nói này của ngươi thôi đấy. Nào, giờ ngươi gánh vác đi!”
Vẻ mặt Cổ Sầu sựng lại.
Mọi người: “…”
Cổ Sầu kéo tay áo Diệp Huyền: “Ngươi không khách sáo một chút được à?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Giữa huynh đệ chúng ta còn khách sáo gì chứ?”
Cổ Sầu do dự một lát rồi nói: “Hay là ngươi khách sáo một chút đi?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không!”
Cổ Sầu: “…”
Lúc này, nam tử trung niên nhìn Cổ Sầu: “Ngươi muốn giúp hắn sao?”
Cổ Sầu do dự một lát rồi nói: “Ta muốn suy nghĩ lại!”
Diệp Huyền: “…”
Nam tử trung niên lắc đầu cười: “Hai người các ngươi đang đùa ta đấy à?”
Cổ Sầu đột nhiên nhìn Diệp Huyền: “Diệp huynh, mượn kiếm của ngươi một chút được không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đương nhiên!”
Nói đoạn, hắn bèn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bay đến trước mặt Cổ Sầu.
Cổ Sầu nắm chặt Thanh Huyền Kiếm, hắn ta ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên: “Diệp huynh, nếu như ta chết thì mong ngươi hãy chăm sóc tộc nhân của ta giúp ta!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Mọi người: “…”
Cổ Sầu nhìn Diệp Huyền: “Ngươi…”
Diệp Huyền nói với vẻ nghiêm túc: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tộc nhân của ngươi, trừ phi ta chết!”
Các cường giả Ác tộc: “…”
Cổ Sầu trầm mặc một hồi rồi nói: “Đúng là gặp phải kẻ không ra gì mà!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người nhìn nam tử trung niên kia, cười lớn: “Nào, để ta xem xem cường giả Đạo Lâm Giới như thế nào!”
Dứt lời, hắn ta bỗng nhiên biến mất.
Nam tử trung niên đột nhiên giơ hai ngón tay lên, sau đó khẽ kẹp lại.
Uỳnh!
Một đường kiếm quang kẹt giữa ngón tay của hắn ta!
Thanh Huyền Kiếm bị hai ngón tay chặn lại, nó không thể động đậy được!
Nam tử trung niên nhìn Thanh Huyền Kiếm trước mắt, hắn ta cười nói: “Kiếm lợi hại đấy!”
Nói đoạn, hắn ta bèn rung tay.
Uỳnh!
Cả Cổ Sầu và Thanh Huyền Kiếm lập tức bay đi cả vạn trượng. Khi hắn ta dừng lại, một chiếc lưới thời không màu đen nhốt hắn ta lại!
Vẻ mặt Cổ Sầu thay đổi, hắn ta giơ kiếm lên chém!
Uỳnh!
Cái lưới đen sì kia lập tức bị chém rách!
Trông thấy cảnh tượng ấy, đôi mắt nam tử trung niên ở phía xa bèn thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Thanh kiếm này của ngươi… cũng thú vị đấy!”
Cổ Sầu nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay, hắn ta cảm thán: “Kiếm tốt!”
Nói đến đây, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Diệp huynh, kiếm tốt đó!”
Mặt Diệp Huyền tối sầm, hắn đang định lên tiếng thì lúc này, Cổ Sầu bỗng nhìn nam tử trung niên: “Tiếp đi!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất.
Một thanh kiếm lao xuống từ đỉnh đầu nam tử trung niện!
Lúc này, nam tử trung niên lùi về phía sau một bước, thanh kiếm kia chém vào khoảng không! Vẻ mặt Cổ Sầu thay đổi, hắn ta vội vàng quét ngang thanh kiếm để chắn.
Uỳnh!
Thanh Huyền Kiếm rung lên kịch liệt, Cổ Sầu lùi mạnh cả vạn trượng.
Khi hắn ta vừa mới dừng lại thì nam tử trung niên đột nhiên bước lên phía trước một bước, đoạn đánh một quyền. Một quyền này vừa xuất hiện thì thời không trước mặt Cổ Sầu đột nhiên nứt ra.
Cổ Sầu híp mắt lại, hắn ta lập tức thi triển Thời Không Lĩnh Vực. Ngay sau đó, thời không nứt vỡ kia đột nhiên phục hồi. Mà lúc này, một thanh kiếm đã xuất hiện ngay trước trán nam tử trung niên.
Thế nhưng nó đã bị hai ngón tay giữ lại!
Hai ngón tay của nam tử trung niên khẽ dùng lực, hắn ta đang định bẻ gãy Thanh Huyền Kiếm thì lại phát hiện mình không thể làm được điều này!
Nam tử trung niên nhíu mày, lúc này Cổ Sầu ra sức nhắm đến!
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang lên, Cổ Sầu và Thanh Huyền Kiếm lập tức bị đánh vào một thời không thần bí cách đó hàng vạn trượng. Trong thời không đó bỗng có vô số thần lôi xuất hiện. Trông thấy cảnh tượng ấy, đôi đồng tử của Cổ Sầu bèn co lại.
Lúc này, những thần lôi màu đen kia ập đến.
Uỳnh uỳnh!
Thời không cuộn trào!
Cổ Sầu vội vàng nắm chặt Thanh Huyền Kiếm và đâm về phía trước.
Uỳnh!
Một đường thần lôi bị Thanh Huyền Kiếm đâm trúng, sau đó vỡ tan!
Như cắt miếng đậu phụ vậy!
Trông thấy cảnh tượng ấy, nam tử trung niên phía xa xa bèn nhíu mày lại: “Thanh kiếm này của ngươi…”
Mà lúc này, Cổ Sầu cũng thấy hơi hoang mang.
Bởi lẽ hắn ta phát hiện ra rằng dù mình có rơi vào thời không thần bí này nhưng vẫn không cảm nhận được một chút nguy hiểm nào!
Thanh kiếm này quá thần kì!
Ở phía xa xa, nam tử trung niên mỉm cười: “Thanh kiếm này của ngươi thực sự quá thú vị!”
Nói đoạn, hắn ta bèn tiến lên trước một bước. Ngay sau đó, hắn ta lật tay xuống, một cây trường thương lập tức mang theo sức mạnh kinh khủng và lao xuống đỉnh đầu Cổ Sầu. Đôi đồng tử của Cổ Sầu co lại, hắn ta vội vàng giơ kiếm lên chắn, cùng lúc đó thời không xung quanh cũng hòa làm một với hắn ta!
Rầm!
Hết chương 3667.



Bạn cần đăng nhập để bình luận