Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1608: Long uy

Không thể sử dụng vũ lực!

Diệp Huyền nhìn về phía lão giả kia, cười nói: "Tiền bối, thật sự không có cách nào thương lượng sao?"

Lão giả nhìn hắn: "Nhân loại, ta biết ngươi không phải một người đơn giản, chúng ta cũng không muốn có bất kỳ ân oán nào với ngươi, nhưng mà nơi này là nơi an nghỉ của Chúc Long, chúng ta không hy vọng bất luận kẻ nào hoặc dị thú đến quấy rầy, cho nên mời ngươi rời đi!"

Diệp Huyền cười nói: "Tiền bối, ta biết ở trong mắt ngươi, ta không có tư cách vào viếng Chúc Long tiền bối, nhưng..."

Nói xong, hắn nhìn về phía Tiểu Phạn ở một bên: "Chẳng lẽ Thiên Mạch giả cũng không có tư cách sao?"

Nghe vậy, lão giả nhìn thoáng qua Tiểu Phạn, trầm mặc.

Thấy thế, Diệp Huyền cảm thấy vui vẻ trong lòng, sau đó lại nói: "Tiền bối, thân là Thiên Mạch giả, hẳn là nàng có tư cách gặp tiền bối Chúc Long chứ."

Lão giả nhìn về phía Diệp Huyền: "Nếu Thiên Mạch giả muốn viếng Chúc Long đại thần, chúng ta không còn lời nào để nói, nhưng nhân loại như ngươi thì sao?"

Sắc mặt Diệp Huyền hơi khó coi, lão giả này mềm cứng gì cũng không chịu!

Thanh kiếm của nữ tử váy trắng.

Lão giả nhìn Diệp Huyền: "Tiếp tục đi.”

Lòng bàn tay hắn mở ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Lão giả lạnh nhạt nói: "Không biết!"

Đây có nghĩa là gì?

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, mẹ nó, lão giả này nói mình không có tư cách!

Nhìn thấy thanh kiếm này sắc mặt lão giả nhất thời thay đổi: “Phàm kiếm!”

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng: "Ngươi không thấy Thiên Mạch giả cũng đi theo ta sao? Vậy mà ngươi không biết ta là ai, ta nói ra sẽ dọa chết ngươi cho mà xem!"

Hắn nhìn đối phương, lạnh lùng nói: "Tiền bối, ngươi có biết ta là ai không?"

Không còn cách nào khác!

Thực tế, rất nhiều người không biết Phàm kiếm đáng sợ, cũng chỉ có cường giả đạt tới đỉnh phong mới biết được Phàm kiếm đáng sợ bao nhiêu. Sở dĩ hắn ta biết loại cường giả này đáng sợ là vì khi từng đi theo Chúc Long đã nghe Chúc Long nhắc tới Phàm kiếm.

Diệp Huyền: "..."

Cường giả cấp bậc này cũng không kém gì Chúc Long!

Phàm kiếm!

Có nghĩa là chủ nhân của thanh kiếm này là một tuyệt thế cường giả!

Lão giả im lặng.

Lão giả nhìn Diệp Huyền: “Sư phụ ngươi là cường giả cấp Phàm kiếm?”

Nhìn thấy thanh kiếm này, lão giả kinh ngạc: “Phàm... Phàm kiếm! Hai thanh Phàm kiếm!”

Mà trước mắt hắn lại nhìn thấy Phàm kiếm.

Lão giả đã hóa đá, hắn ta cho rằng mình nhìn lầm nên vội vàng xoa mắt, rất nhanh sau đó đã xác định mình không nhìn lầm.

Vì dù ở thời đại Bạch Á kỷ, Phàm kiếm cơ bản cũng chỉ thuộc về truyền thuyết, chuẩn xác mà nói thời đại Bạch Á kỷ không có cường giả như vậy, chỉ có A La bất bại thời đại kỷ Cambri trong truyền thuyết là Phàm kiếm! Nhưng đó chỉ là truyền thuyết.

Tiếp theo, hắn lại chỉ vào thanh kiếm của thanh y nam tử: “Đây là của... của huynh đệ ta!”

Lúc này, Diệp Huyền chỉ vào kiếm của nữ tử váy trắng: “Đây là của sư phụ ta.”

Thực sự là ba thanh Phàm kiếm!

Diệp Huyền nhìn lão giả: “Tiền bối, ta muốn thay gia sư đi tế bái Chúc Long tiền bối một chút, có được không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta còn nữa!”

Nói xong, một thanh kiếm lại xuất hiện trong tay hắn, chính là kiếm của bạch sắc trường bào kiếm tu.

Ba thanh Phàm kiếm!

Diệp Huyền nói: “Chẳng lẽ không giống sao?”

Đúng lúc này lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, thanh kiếm của thanh y nam tử xuất hiện trong tay hắn.

Lão giả mặt mày khẽ nhíu: “Ngươi có ý gì, ngươi...”

Diệp Huyền lại nói: “Nếu một vị không thể, vậy hai vị thì sao?”

Tiếp theo, hắn lại chỉ vào thanh Phàm kiếm cuối và nói: “Đây là của đại ca ta!”

Lão giả trợn mắt há mồm.

Thật ra với kiến thức và thực lực của hắn ta, cảnh tượng lớn gì mà hắn ta chưa từng thấy chứ? Nhưng cảnh trước mắt này thật sự làm hắn ta khiếp sợ!

Ba thanh Phàm kiếm!

Thật kinh khủng!

Diệp Huyền nhìn lão giả: “Tiền bối, ta có thể thay mặt sư phụ ta, huynh đệ ta, đại ca ta đi tế bái Chúc Long tiền bối một chút không?”

Đây là uy hiếp!

Lão giả liếc mắt nhìn Diệp Huyền, trầm mặc một lát sau đó nói: “Các ngươi đi đi, có điều chỉ có thể tế lễ, không được quấy rầy Chúc Long đại thần an nghỉ.”

Diệp Huyền thu hồi ba thanh kiếm rồi nói: “Dĩ nhiên!”

Lão giả liếc nhìn Diệp Huyền thật lâu sau đó tránh đường.

Những dị thú này cũng không ăn chay!

Đương nhiên hắn có thể cường đoạt, nhưng nếu làm như vậy chẳng khác nào khiến cho bản thân và Tiểu Phạn gặp nguy hiểm.

Nếu như Chúc Long này có linh, đối phương nhất định đã biết hắn tới rồi, nếu đối phương không có bất kỳ đáp lại nào, vậy chứng minh đối phương không có ý muốn gặp hắn.

Hắn rất muốn có vảy của Chúc Long nhưng sẽ không thật sự đi quấy rầy người ta an nghỉ.

Diệp Huyền liếc nhìn mặt hồ, sau đó dẫn Tiểu Phạn xoay người bỏ đi.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, nhẹ giọng nói: “Long uy của Chúc Long sao? Thật là mạnh mẽ!”

Tầng thứ chín nói: “Không hổ là dị thú đứng đầu Dị Thú bảng, chỉ là dư uy cũng mạnh mẽ như thế!”

Diệp Huyền gật đầu.

Phải biết rằng Chúc Long này đã chết, mà sau khi đối phương chết chỉ vẻn vẹn là dư uy đã mạnh như thế thì nếu lúc còn sống sẽ kinh khủng biết bao nhiêu?

Diệp Huyền vận chuyển kiếm ý và tử khí trong cơ thể, sau đó dẫn Tiểu Phạn đi đến bên hồ. Hồ rất lớn, liếc mắt nhìn một cái không thấy đầu.

Hắn quay đầu nhìn lão giả, lão giả nhẹ giọng nói: “Thân thể Chúc Long đại thần ở trong hồ này.”

Diệp Huyền gật đầu, nhìn phía hồ nước rồi cung kính hành lễ: “Vãn bối Diệp Huyền bái kiến chúc Chúc Long tiền bối.”

Mặt hồ yên tĩnh không có bất kỳ phản ứng nào.

Hắn đang muốn nói chuyện thì lúc này lão giả đột nhiên nói: “Đã bái kiến rồi thì đi đi thôi!”

Long uy!

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên nói: “Đây là long uy!”

Chỉ chốc lát sau Diệp Huyền đã cảm nhận được một áp lực vô hình. Áp lực này vừa xuất hiện là hắn cảm thấy chân mình nặng tựa ngàn cân, nửa bước cũng khó đi.

Mà lão giả đi theo suốt chặng đường.

Diệp Huyền kéo Tiểu Phạn đi về phía ngọn núi lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận