Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1808: Ta có năng lực tự bảo vệ

Thấy Diệp Huyền hầm rồng, hư ảnh Thiên Long ở chân trời cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy, Diệp Huyền cũng không để ý tới đối phương.

Chỉ chốc lát sau, bên trong nồi sắt bốc lên mùi thịt!

Mà lúc này, hư ảnh Thiên Long đột nhiên biến ảo, có điều ánh mắt của hắn ta vẫn luôn ở trên người Diệp Huyền.

Một lát sau, hư ảnh Thiên Long biến mất.

A Mục nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Ngươi đang cố ý chọc giận hắn ta sao?”

Diệp Huyền nói: “Thật ra ta muốn làm hắn ta tức chết!”

A Mục chớp mắt: “Chắc chắn hắn ta rất tức giận nhưng sẽ không bị tức chết.”

Diệp Huyền nhún vai: “Dù thế nào đi nữa, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho ta, đúng không?”

Diệp Huyền nhíu mày: “Thất văn Thiên Long?”

A Mục nhìn hắn: “Ta cần phải nhắc nhở ngươi một chút, Thiên Đạo không dễ chọc, ngươi đi tìm Chân Phượng cuối cùng, cũng có nghĩa là ngươi có thể đắc tội với nàng ta, ngươi có sợ không?”

Diệp Huyền gắp một miếng xương rồng gặm gặm: “Cho nên chúng ta cũng phải đi tìm Chân Phượng đó?”

Diệp Huyền gật đầu: “Hiểu rồi! Chúng ta đi Thiên Đạo tinh vực.”

Nói xong, hắn nhìn A Mục.

A Mục nghiêm túc nói: “Thiên Đạo rất nhỏ mọn! Vì vậy, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng!”

A Mục gật đầu, nàng gắp một miếng thịt rồng cho vào miệng, sau đó nói: “Bây giờ ngươi có kế hoạch gì?”

Thiên Đạo!

A Mục lại gắp một miếng thịt rồng vào miệng, sau đó nói: “Cảnh giới mà nói, ngươi nhất định phải mượn Phần Mộ hoặc là Luân Hồi Tỉnh, bằng không ngươi không có cách nào nhanh chóng đạt tới Luân Hồi cảnh! Mà bây giờ chúng ta khẳng định không thể đi vào tìm Phần Mộ hoặc là Luân Hồi Tỉnh đó. Vì vậy chúng ta chỉ có thể chọn nâng cao nhục thân.”

Diệp Huyền trầm mặc một lát sau đó nói: “Chỉ một thanh Thiên Tru Kiếm còn chưa đủ để ta đối kháng với toàn bộ Thiên Long tộc, ta phải tăng lên cảnh giới và nhục thân của mình!”

A Mục gật đầu: “Rất mạnh, tuy kiếm của ngươi có thể đả thương Thiên Long cấp bậc này, nhưng mà thực lực của đối phương vượt xa ngươi, chỉ cần đối phương không ngu xuẩn đến mức dùng đầu đỡ kiếm của ngươi thì ngươi không có phần thắng.”

A Mục hơi gật đầu: “Đi! Ta sẽ đi với ngươi!”

A Mục gật đầu: “Đúng vậy! Ta phải nhắc nhở ngươi, chúng ta nhất định phải nhanh vì Thiên Long tộc chắc chắn sẽ đuổi theo ngươi, nếu như là Thiên Long bình thường, khẳng định không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi giết một tứ văn Thiên Long, bọn họ nhất định sẽ phái Thiên Long cường đại hơn tới tìm ngươi. Theo ta tính toán, nếu như đối phương phái Thiên Long dưới thất văn đến tìm ngươi, đối với ngươi uy hiếp cũng không lớn, nhưng nếu phái ra một thất văn Thiên Long, vậy ngươi sẽ gặp phiền toái.”

Nói xong, nàng nhìn nồi thịt rồng trước mặt: “Ăn xong đã!”

Diệp Huyền suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Nàng ta không nhỏ mọn như vậy chứ?”

Diệp Huyền trầm mặc một lát, nói: “Đi!”

A Mục nói: “Thượng cổ Kỳ Lân, loại thịt thần thú này càng ngon hơn!”

A Mục liếm môi, sau đó hơi say mê: “Thịt Thiên Long này quả thật là mỹ vị, thật ra muốn nói đến mỹ vị, còn có một loại thịt còn ngon hơn thịt Thiên Long!”

Diệp Huyền lại hỏi: “Thượng cổ Kỳ Lân có mạnh hay không?”

Rất nhanh, hai người bắt đầu điên cuồng càn quét thịt rồng trong nồi lớn.

Rất nhanh, Diệp Huyền cõng A Mục biến mất ở giữa sân.

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Nói xong, hắn ta nhìn mộ địa, giờ phút này có một số mộ đã trống rỗng.

Trong nghĩa địa, thủ mộ lão nhân đan quét rác đột nhiên ngừng lại, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu thở dài: “Thật đúng là một người biết gây chuyện.”

Mà trong hư vô xa xa, một luồng long uy cường đại đột nhiên phóng lên trời, sau một khắc long uy đã rời khỏi Vô Biên Địa Hạ thành.

Hơn nửa canh giờ sau, hai người đã ăn sạch sẽ nồi thịt rồng.

Nụ cười trên mặt A Mục đột nhiên biến mất: “Rất mạnh, đó là thần thú chí cao cùng thời đại với Thiên Đạo, rất lợi hại!”

Diệp Huyền gật đầu: “Vậy chúng ta vẫn không nên đánh chủ ý với nó nữa! Đi, chúng ta đi Thiên Đạo tinh vực!”

A Mục gật đầu: “Được!”

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Thịt gì vậy?”

A Mục cười khà khà mà không nói lời nào.

Diệp Huyền chớp mắt: “Ngươi đã từng ăn chưa?”

Thượng cổ Kỳ Lân!

Một lát sau, thủ mộ lão nhân nhẹ giọng nói: “Xem ra nhiệm vụ của ta cũng sắp hoàn thành.”

Nói xong hắn ta tiếp tục quét rác.

Diệp Huyền dẫn A Mục đi tới Thiên Đạo tinh vực.

Trên đường đi, hắn đột nhiên nói: “A Mục cô nương, Chân Phượng bị nhốt có dễ giao tiếp không?”

A Mục nói: “Không biết, có điều ta cảm thấy không dễ giao tiếp! Ngươi ngẫm lại mà xem, nàng ta bị nhốt lâu như vậy, khẳng định đã không bình thường. Nếu gặp phải thì phải cẩn thận!”

Diệp Huyền nói: “Thiên Đạo nhốt người ta lâu như vậy có phải hơi...”

A Mục vội vàng nói: “Đừng nói xấu Thiên Đạo!”

Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục nghiêm túc nói: “Chúng ta không nên đắc tội với nàng ta!”

Diệp Huyền gật đầu, sau đó tăng tốc độ, chỉ chốc lát sau hắn đã đi tới một mảng tinh không. Trong tinh không hắn thấy một tinh cầu màu đỏ rực tựa như mặt trời chói chang.

A Mục nhìn tinh cầu màu đỏ lửa, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, nhẹ giọng nói: “Làm người ấy hả! Bất cứ lúc nào cũng phải khiêm tốn một chút, không thể có chút bản lĩnh là đã mặc sức kiêu ngạo!”

Chân Phượng Sơn.

Nhìn tinh cầu màu đỏ rực phía dưới, Diệp Huyền hơi cảm khái.

A Mục đột nhiên cười nói: “Thấy tội nghiệp Chân Phượng nhất tộc sao?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không phải thế! Chỉ là cảm giác sống ở thế đạo này thật không dễ dàng!”

A Mục gật đầu: “Đúng thế!”

Diệp Huyền cười nói: “Không nghĩ tới những thứ này nữa! Chúng ta xuống đi!”

Nói xong, hắn dẫn A Mục tiến vào tinh cầu màu đỏ lửa.

Vừa tiến vào, Diệp Huyền đã cảm thấy nóng rát, càng đi vào, cảm giác bỏng rát càng mạnh mẽ!

Hắn quay đầu nhìn A Mục: “Hình như ngươi không sao?”

A Mục gật đầu: “Ta vẫn có một chút năng lực tự bảo vệ mình!”

Nói xong, miệng nàng bắt đầu lẩm bẩm cái gì đó. Rất nhanh, trên người Diệp Huyền đã có thêm một luồng hào quang màu xanh biếc, hào quang này xuất hiện, chung quanh hắn đã có một chiếc lồng bảo vệ.

Cảm giác nóng nhất thời biến mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận