Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3905. .



Chương 3905. .




Nghe tiểu tháp nói vậy, vẻ mặt Tu Di Không ở một bên lập tức trở nên khó coi.
Hắn ta hiểu ra rồi!
Người này và cái tháp đang trêu đùa hắn ta!
Tu Di Không siết chặt tay phải, sau đó đánh một quyền về phía Diệp Huyền.
Ở phía xa xa, vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh, hắn không có ý định ra tay.
Mà lúc này, Nam Ti đột nhiên chắn trước mặt Diệp Huyền, hắn ta đánh một quyền!
Uỳnh!
Hai luồng sức mạnh tiếp xúc, tinh không xung quanh lập tức cuộn trào, sau đó sụp đổ. Ngay sau đó, hai người tiến vào một vực thẳm thời không thần bí.
Tu Di Không nhìn chằm chằm Nam Ti: “Nam Ti, ngươi làm gì đấy!”
Nam Ti quay đầu nhìn Diệp Huyền, đợi hắn chỉ thị.
Diệp Huyền mỉm cười: “Để ta!”
Nam Ti sững sờ: “Diệp thiếu… để… để ngươi ư?”
Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn liếc nhìn Tu Di Không, đoạn cười: “Để ta!”
Thực ra hắn đã muốn đấu với cường giả Phá Giới cảnh lâu rồi!
Bởi lẽ hiện giờ hắn đang không biết thực lực của mình ở cấp bậc nào. Dù sao thì Hóa Tự Tại chắc chắn không phải đối thủ của hắn, mà hắn muốn xem mình có thể giết được cường giả Phá Giới cảnh hay không!
Lúc này, Nam Ti do dự một lát rồi nói: “Diệp thiếu, ngươi chắc chắn không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Yên tâm, nếu như ta đánh không được thì ta sẽ gọi người!”
Nói đoạn, hắn bèn đi về phía Tu Di Không.
Nam Ti nghe Diệp Huyền nói vậy thì sượng mặt!
Gọi người!
Cứ nghĩ đến nữ tử váy trắng kinh khủng kia là hắn ta lại thấy rét lạnh!
Lúc này, Diệp Huyền đã đi đến trước mặt Tu Di Không, hắn nhìn Tu Di Không, cười nói: “Ra tay!”
Tu Di Không nhìn hắn: “Không biết tự lượng sức mình!”
Dứt lời, hắn ta bèn lật tay phải, Diệp Huyền lập tức bị đánh vào Bạch Trú Giới!
Tuy nhiên, vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh, trông chẳng hoảng loạn một chút nào!
Rất nhanh sau đó, Tu Di Không nhíu mày, bởi lẽ hắn ta phát hiện, Diệp Huyền không hề bị làm sao khi ở trong Bạch Trú Giới!
Lúc này, Diệp Huyền bước lên trước một bước. Một bước này giúp hắn ra khỏi Bạch Trú Giới!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt ba cường giả Phá Giới chi cảnh ở đây đều thay đổi, trong mắt bọn họ là vẻ khó tin.
Đi ra luôn như vậy sao?
Tu Di Không nhìn Diệp Huyền như nhìn một con quái vật: “Ngươi…”
Diệp Huyền đẩy ngón cái, Thanh Huyền Kiếm bèn bay ra.
Tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Tu Di Không.
Vẻ mặt Tu Di Không thay đổi, hắn ta đang định ra tay thì ngay sau đó, tóc hắn ta đã trắng xóa, không những thế cả người hắn ta đang dần biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Vẻ mặt Nam Ti và Thiên Thiện cũng tái mét, bọn họ đồng loạt lùi lại cả mấy vạn trượng!
Hai người nhìn Diệp Huyền phía xa xa, trong mắt toàn là vẻ kinh hãi.
Chảy trôi!
Bởi lẽ trong khu vực quanh Diệp Huyền, thời gian đang chảy đi với tốc độ cực nhanh, còn kinh khủng hơn cả Bạch Trú Giới!
Thanh Huyền Kiếm cách trán Tu Di Không mười mấy thước thì dừng lại, mà lúc này Tu Di Không đã già vô cùng rồi!
Thọ mệnh cạn kiệt!
Đường kiếm kia của Diệp Huyền đã chém sạch thọ mệnh của hắn ta!
Lúc này, Diệp Huyền xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bay về lòng bàn tay hắn.
Tu Di Không đột nhiên khàn giọng nói: “Đường kiếm này… tên là gì?”
Diệp Huyền dừng bước, hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Trảm Mệnh!”
Trảm Mệnh!
Đôi mắt Tu Di Không ánh lên vẻ hoang mang.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Xin lỗi, ta không ngờ là ngươi lại yếu như vậy, có điều… đây đã là đường kiếm yếu nhất của ta rồi… Ôi!”
Tu Di Không: “…”
Thấy Diệp Huyền định đi, Tu Di Không dùng hết chút sức lực còn lại để hỏi: “Ngươi mạnh như vậy mà tại sao còn giả bộ mình rất yếu?”
Diệp Huyền quay đầu nhìn hắn ta, rồi nói: “Ra vẻ đấy, hiểu không?”
Tu Di Không tức muốn chết!
Diệp Huyền đưa tiểu tháp dần biến mất.
Nam Ti và Thiên Thiện trầm mặc, mà lúc này Diệp Huyền lại trở về, hai người kia sững sờ.
Diệp Huyền mỉm cười: “Chỉ lo ra vẻ, quên mất một thứ!”
Nói đoạn, hắn xòe tay ra, nạp giới của Tu Di Không bèn bay đến lòng bàn tay hắn. Tiếp đó, hắn quay người và biến mất nơi cuối chân trời.
Nam Ti và Thiên Thiện trợn mắt há mồm.
Hồi lâu sau, Thiên Thiện trầm giọng nói: “Mấy người Cổ Minh là do hắn giết sao?”
Nam Ti trầm mặc một hồi rồi nói: “Nếu ta nói không phải thì ngươi tin không?”
Thiên Thiện nhìn hắn ta: “Không phải?”
Nam Ti khẽ nói: “Là muội muội của hắn giết đấy! Còn cách rất nhiều tinh vực…”
Thiên Thiện trầm giọng nói: “Muội muội của hắn ư? Rất mạnh sao?”
Nam Ti liếc nhìn Thiên Thiện: “Đánh với cái tên… à không, đánh với Diệp thiếu thì chúng ta còn có cơ hội sống, chứ đánh với muội muội hắn thì…”
Nói đến đây, hắn ta bèn lắc đầu: “Đợi chết luôn cũng được!”
Thiên Thiện: “…”
Nam Ti đột nhiên hỏi: “Tại sao cái tên Tu Di Không lại ngu xuẩn như vậy? Đúng là không nên mà!”
Thiên Thiện trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta cũng không ngờ hắn ta lại ngu xuẩn như vậy!”
Nam Ti thở dài một hơi rồi nói: “Chúng ta phải khiêm tốn chút thôi, khiêm tốn vào…”
Tại sao Cổ Minh lại chết?
Bởi vì hắn ta ngông cuồng!
Hiện giờ hắn ta vẫn nhớ câu nói của Cổ Minh “Ta không tin muội muội ngươi có thể miểu sát ta…”
Thử cái là mất mạng luôn!
Làm người không được quá ngông cuồng mà!
Hết chương 3905.



Bạn cần đăng nhập để bình luận