Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 615: Tiếp Nhận Truyền Thừa!

Chân phải Diệp Huyền giẫm nhẹ một cái, mặt đất rung chuyển kịch liệt. Lúc này, một con cự long trước mặt Diệp Huyền đột nhiên mở mắt. Chỉ trong nháy mắt, một luồng long uy cường đại ép thẳng về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền biến sắc, vội vàng thi triển kiếm thế của bản thân, nhưng kiếm thế của hắn không thể cản được luồng long uy này!

Diệp Huyền bị luồng long uy đó ép cho liên tục lùi về phía sau. Lần này hắn lùi liền hai trăm trượng, còn nơi hắn lui lại tạo thành một cái rãnh rất sâu.

Cự long không đứng dậy, nó nhìn xuống Diệp Huyền cách đó không xa, ánh mắt hờ hững như đang nhìn con sâu cái kiến.

Diệp Huyền cười ngượng ngập:

- Chúng ta luận bàn một chút! Điểm đến là dừng thôi! Điểm đến là dừng thôi!’

Cự long đột nhiên đứng dậy, một khắc sau, một cái đuôi rồng dài trăm trượng trực tiếp quét về phía Diệp Huyền. Nhát quét này khiến cả không gian vặn vẹo, vô cùng kinh khủng.

Chứng kiến cảnh này, Diệp Huyền không dám khinh thường, lập tức tung người nhảy lên, rút kiếm chém ra.

Còn một kiếm vừa rồi của Diệp Huyền chỉ lưu lại một vết kiếm mờ nhạt trên đuôi con cự long, rất nông, gần như không thể thấy!

Đánh không lại!

Ầm!

Trong hố, Diệp Huyền đứng dậy. Lúc này toàn thân hắn run rẩy, run rẩy cực kỳ kịch liệt, đặc biệt là tay phải. Toàn bộ cánh tay phải của hắn đã không còn cảm giác.

Có thể nói đây là chiêu kiếm mạnh nhất của hắn từ trước tới nay!

Đối phương khinh thường trắng trợn!

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía con cự long xa xa, con cự long này không tiếp tục ra tay mà lẳng lặng nhìn hắn.

Một kiếm chém ra, không gian lập tức bị cắt rách tả tơi!

Không chỉ như vậy, hắn còn gia trì thêm hai loại kiếm ý của mình!

Trước cửa thành, cự long nhìn Diệp Huyền trong hố, ánh mắt đầy khinh miệt.

Diệp Huyền im lặng một hồi, đang định nói gì đó, nhưng đúng lúc này Giản Tự Tại lại đột nhiên nói:

Kiếm cương của Diệp Huyền chém vào đuôi rồng, thân thể của hắn trực tiếp bay thẳng ra ngoài. Trăm trượng bên ngoài, mặt đất đột nhiên rung động kịch liệt, sau đó xuất hiện một hố vừa sâu vừa lớn, trong hố đó là Diệp Huyền!

- Ngươi cảm thấy mình không đánh được nó?

Khinh thường!

Còn Thần Hoàng kia đang đứng trên tường thành, hắn nhìn Diệp Huyền, như đang chờ câu trả lời của Diệp Huyền.

- Bởi vì ngươi thiếu loại loại khí phách quyết chiến sinh tử. À không đúng, ngươi có loại này chứ, nhưng ta mới thấy có trong một trường hợp, đó là lúc có người định làm tổn thương muội muội của ngươi! Lúc đó, ngươi sẽ vứt bỏ tất cả, không để ý tới bất cứ hậu quả gì, không nghĩ tới bất cứ chuyện gì. Khi đó ngươi chỉ muốn làm một việc, đó là giết chết người trước mắt!

- Ngươi có biết vì sao kiếm kỹ của nữ nhân kia tới tay ngươi lại rất bình thường không?

Ngay khi nghĩ tới điều này, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức trở nên dữ tợn. Một khắc sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai con cự long đang nhắm mắt:

- Không đánh nổi!

Lao tới!

Diệp Huyền gật đầu:

Đặc biệt là kiếm kỹ của Diệp Huyền!

Khi một người bỏ qua tất cả, không để ý tới bất cứ thứ gì, tiềm lực bộc phát ra vô cùng kinh khủng.

Lao thẳng vào chỗ chết!

Giản Tự Tại nói:

- Con mẹ nó, ai dám hại muội muội ta!

Âm thanh vừa vang lên, hắn trực tiếp cầm kiếm lao về phía con cự long kia.

Giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ!

Không đợi Diệp Huyền trả lời, nàng lại nói:

Nuốt sống muội muội của mình?

- Khi đó trong lòng ngươi không có tạp niệm, chỉ có giết người. Còn lúc bình thường, ngươi lại nghĩ quá nhiều. Ví dụ như lúc này đây, ngươi cảm thấy đánh không lại nên chọn cách không đánh. Ngay khi trong lòng ngươi phủ định bản thân mình như vậy, ngươi đã thua. Thử tưởng tượng xem, nếu con cự long này định nuốt sống muội muội của ngươi, vậy ngươi sẽ làm thế nào?

Nói đến đây, nàng dừng lại một chút rồi nói:

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Kiếm kỹ này cần loại khí thế như vậy, khí thế ta nhất định phải giết chết ngươi!

Phát hiện ra biến hóa trên người Diệp Huyền, con cự long kia mở hai mắt. Một khắc sau, nó gầm lên một tiếng giận dữ với Diệp Huyền, một luồng long tức cường đại như dung nham ập về phía Diệp Huyền.

Cách đó không xa, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm.

Ong!

Một tiếng kiếm ngâm vang vọng chân trời, một khắc sau, Diệp Huyền chém thẳng kiếm xuống!

Ầm!

Luồng lập tức kia lập tức bị chiêu kiếm này chém tan, tiếp đó con cự long kia cũng bị chiêu kiếm này ép lui vài chục trượng!

Còn Diệp Huyền hạ xuống mặt đất phía sau. Lấy hắn làm trung tâm, mặt đất phương viên vài trăm trượng trực tiếp tan thành bột mịn!

Nói đến đây, hắn nhìn sang phía Diệp Huyền:

- Võ giả chúng ta tối kỵ là trong lòng có sợ hãi. Con đường võ đạo vô cùng vô tận, trên con đường này có vô số phiền toái. Còn nếu trong lòng ngươi có sợ hãi, chắc chắn không thể đi xa được!

Nói xong hắn nhìn qua con cự long cách đó không xa rồi nói nhỏ:

- Ngươi thật sự không tệ.

Thần Hoàng mỉm cười:

- Không phải tiền bối muốn ta chiến thắng con cự long này mà muốn xem ta có quyết tâm chiến đấu với con cự long này không.

- Kiếm kỹ mà ngươi vừa sử dụng gọi là gì?

Diệp Huyền nói:

- Bạt Kiếm Định Sinh Tử! Kiếm kỹ này vốn là hai loại kiếm kỹ do hai vị tiền bối truyền lại, ta dung hợp nó thành một loại.

Thần Hoàng gật đầu:

- Kiếm kỹ này thật bất phàm, hai vị tiền bối của có vẻ không đơn giản!

Diệp Huyền cười, không nói gì.

Thần Hoàng nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi có biết vì sao ta bảo ngươi đánh con cự long này không?’

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Thần Hoàng xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, đánh giá kẻ trước mặt:

Bên dưới, con cự long trực tiếp ngừng lại, sau đó lùi về bên tường thành, thế nhưng ánh mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

- Lui ra!

Còn bên dưới, con cự long sau khi bị Diệp Huyền xuất kiếm chém lui, lập tức ngây ngốc. Một khắc sau nó đột nhiên nổi giận, đang định xuất thủ lần nữa, Thần Hoàng trên tường thành lại đột nhiên nói:

- Kiếm kỹ này...

Trên tường thành, Thần Hoàng nhìn Diệp Huyền bên dưới, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc:

- Trong lòng ngươi không chỉ không sợ hãi, càng hiếm có hơn nữa là ngươi có quyết tâm, quyết tâm giao chiến sinh tử.

Diệp Huyền cười ngượng ngùng.

- Tiền bối quá khe. Thật ra vừa rồi ta cũng muốn chạy trốn!

Thần Hoàng cười nói:

- Không hổ là kiếm tu, không che che giấu giấu!

Nói xong, tay phải hắn mở ra, một luồng sáng trắng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Thần Hoàng nhìn Diệp Huyền:

- Nhận được truyền thừa của ta mang ý nghĩa kết nhân quả với ta, có lẽ vì chuyện ngày hôm nay, ngày sau ngươi sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái. Ngươi phải hiểu rõ.

Diệp Huyền cười khổ:

- Ta đã có rất nhiều phiền toái rồi! Có nhiều thêm một chút, ta cũng không để ý.

Thần Hoàng gật đầu:

- Tuy Thiên Khải tinh vực đã mất nhưng rất nhiều thủ hạ cũ của ta vẫn còn. Bọn họ đều là những người kiêu ngạo không chịu nghe lệnh. Ngươi nhận được truyền thừa của ta, nếu thực lực không đủ, bọn họ sẽ không phục ngươi. Không chỉ không phục ngươi, thậm chí có thể sẽ giết chết ngươi. Vì vậy sau khi rời khỏi nơi này, trước khi ngươi chưa hoàn toàn trưởng thành, cố gắng kín tiếng một chút.

Nói xong, tay phải của hắn đảo ngược, luồng sáng trắng đó trực tiếp chìm vào mi tâm của Diệp Huyền.

Thân thể Diệp Huyền run rẩy, vô số tin tức nhanh chóng tràn vào trong đầu hắn.

Cùng lúc đó, trong thức hải của hắn nhiều thêm một vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận