Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1358: Không muốn quỳ để đi

Nhân quả!

Có nhân tất có quả!

Đối với nữ tử váy trắng mà nói, cho dù nhân quả có mạnh mẽ tới cỡ nào cũng không thể dính vào người nàng, bởi vì kiếm của nàng đã có thể chém đứt hết thảy nhân quả!

Nhưng mà nhân quả này nàng không muốn chém.

Mà nàng cũng biết rõ, chỉ cần nàng không chặt đứt nhân quả với Diệp Huyền thì nàng sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái, có những chuyện phiền toái không thể dùng kiếm để giải quyết, thậm chí sẽ còn làm xấu kiếm đạo chi tâm của nàng.

Mà nàng không hối hận.

Chỉ có một người có thể để cho nhân quả dính vào người của nàng!

Chỉ có một người có thể làm xấu kiếm đạo chi tâm của nàng!

Bên trong tinh không, sau khi những hắc khí đó đều biến mất hết, Diệp Huyền nhìn về phía Trần Thiên, hắn biết, chuyện vẫn chưa hết.

Diệp Huyền hắn là một người phàm, cũng là một người ích kỷ, hắn thật sự không có ý nghĩ cứu vớt sinh linh thiên hạ là nhiệm vụ của mình.

Đời này nếu như nàng không muốn chết thì ai có thể giết được nàng?

Mà hắn, không thể không giao ra sợi kiếm khí đó!

Đời này nếu như nàng không muốn thua thì ai có thể đánh bại được nàng?

Thần Điện và Tru Tà Nhi của Thần Điện, còn có những người ở trong Huyền Hoàng Đại Thế Giới...

Cũng chỉ có một người có thể làm cho nàng cảm thấy còn sống có ý nghĩa...

Hắn chỉ đơn giản là không muốn để bằng hữu của mình xảy ra chuyện!

Trường sinh?

Vô địch?

Trần Thiên làm những việc vừa rồi thật ra chính là vì muốn buộc hắn giao ra sợi kiếm khí đó.

Những người này, đều là người mà hắn để ý.

...

Giống như Khương Cửu đã từng nói, Diệp Huyền hắn không chỉ có muội muội, còn có rất rất nhiều bằng hữu và người mà hắn quan tâm!

Mà bằng hữu của hắn và người mà hắn để ý rất nhiều.

Khương Cửu, Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch, Thượng Quan Tiên Nhi...

Diệp Huyền lắc đầu: "Nguy..."

Vừa rồi, hắn vẫn luôn đang trấn áp năng lượng đã lấy được sau khi thôn phệ thanh kiếm đó. Nhưng bây giờ hắn đã không ép được nữa, đang sắp đột phá!

Nơi xa, Trần Thiên nhìn về phía ba người Tiểu Thất: "Ba người các ngươi không tồi, nếu chịu, có thể theo ta tiến về Vạn Duy học phủ trong Ngũ Duy vũ trụ học tập."

Lúc này, sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên trở nên tái nhợt, quanh người hắn, luồng khí tức đó bắt đầu trở nên tán loạn.

Mạc Tà cười nói: "Ngươi có bán đứng bằng hữu của ngươi không?"

Hắn không muốn làm một kiếm tu cô độc, càng không muốn làm một kiếm tu cho dù đối với bằng hữu của mình cũng ích kỷ!

Trần Thiên nhìn Mạc Tà: "Ngươi sẽ chết!"

Mạc Tà mỉm cười: "Chúng ta cũng sẽ không."

Trần Thiên nghĩ ngợi, sau đó cười nói: "Sẽ không!"

Áp không được!

Nói xong, hắn ta mỉm cười: "Có thể các ngươi không biết vào Vạn Duy học phủ có ý nghĩa như thế nào, có ý nghĩa là các ngươi..."

Mạc Tà đột nhiên hỏi: "Ngươi có bằng hữu không?"

Trần Thiên nhìn Mạc Tà: "Đương nhiên có!"

Diệp Huyền đang định nói chuyện thì Tiểu Thất đột nhiên nói: "Ngươi đột phá trước, ba người chúng ta ngăn hắn ta lại!"

Ba người Tiểu Thất ngăn trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền nghĩ ngợi sau đó gật đầu, hắn ngồi xếp bằng xuống, sau đó chuyên tâm hấp thụ những sức mạnh trong thân thể.

Tiểu Thất nói: "Không có cách nào, ngươi nhất định phải đột phá, nếu như ngươi đột phá, cộng thêm những con át chủ bài của ngươi thì có lẽ có thể đánh với hắn ta một trận!"

Mạc Tà nói khẽ: "Bằng hữu chân chính là có thể đồng sinh cộng tử!"

Trần Thiên nhìn Mạc Tà hồi lâu, gật đầu: "Ngươi rất có nghĩa khí, nhưng mà ta muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có thật như vậy hay không..."

Vừa nói dứt câu, hắn ta đột nhiên biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã trước mặt Mạc Tà, Mạc Tà còn chưa kịp phản ứng, tay Trần Thiên đã giữ chặt cổ họng của hắn ta.

Mà lúc này, một thanh kiếm từ sau lưng Trần Thiên đâm tới.

Trong nháy mắt khi Trần Thiên xuất thủ, Tiểu Thất xuất kiếm!

Nhưng nàng vẫn chậm!

Phân thân này mạnh hơn thân thân trước đó rất rất nhiều!

Trần Thiên nhìn Mạc Tà trong tay, tay hắn ta bắt đầu dùng sức, rất nhanh, thân thể Mạc Tà trực tiếp trở nên mờ đi.

Trần Thiên cười nói: "Ngươi hẳn phải biết, ta sẽ giết ngươi thật, không phải đang nói đùa với ngươi. Nhưng mà ta vẫn muốn cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi gật đầu, chịu theo ta tới Ngũ Duy, ta có thể thả ngươi một con đường sống."

Mạc Tà nhìn Trần Thiên, cười nói: "Ta muốn tới Ngũ Duy, nhưng mà ta không muốn quỳ để đi."

Tay Trần Thiên bắt đầu chậm rãi dùng sức, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên tràn vào bên trong cơ thể Mạc Tà.

"A!"

Mạc Tà đột nhiên ngửa đầu gầm thét, thời khắc này, hai đồng tử của hắn ta đột nhiên nổ bể ra, không chỉ có như thế, xương cốt toàn thân của hắn ta cũng bắt đầu chậm rãi vỡ nát!

Lúc này, Tiểu Thất đã không do dự, trực tiếp một kiếm chém về phía Trần Thiên!

Trần Thiên cũng không thèm quay đầu lại, trở tay vung lên.

Ầm!

Một luồng sức mạnh to lớn trong nháy mắt đánh bay Tiểu Thất, mà lúc này, một thanh trường thương đột nhiên từ đỉnh đầu hắn ta đâm xuống.

Trần Thiên giẫm nhẹ chân phải một cái.

Ầm!

Không gian trên đỉnh đầu hắn ta đột nhiên vỡ nát, sức mạnh to lớn đó trực tiếp đánh bay An Lan Tú!

Trần Thiên tiếp tục nhìn Mạc Tà: "Người sống không dễ dàng, đặc biệt là thiên tài như các ngươi, đi được tới trình độ này cũng không dễ dàng. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, vì một thứ gọi là 'Huynh đệ' mà hy sinh tính mạng của mình một cách vô ích như vậy có giá trị hay không?"

Mạc Tà nắm chặt hai tay, ngũ quan của hắn ta trực tiếp vặn vẹo, trên trán, gân xanh lộ ra, vô cùng dữ tợn.

Thống khổ!

Giờ phút này hắn ta đang chịu đựng sự tra tấn mà người bình thường khó mà chịu được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận