Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1127: Sức mạnh của thần

Bạch phát lão giả nhìn hắn chằm chằm, Diệp Huyền cười bảo: “Đừng nhìn ta như vậy, có bản lĩnh thì ngươi qua đây đánh ta đi!”

Bạch phát lão giả lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi cứ đê tiện tiếp đi! Đợi nữ tử váy trắng kia chết, ta xem ngươi còn khoa trương kiểu gì nữa!”

Nụ cười của Diệp Huyền chợt biến mất: “Các ngươi định đi tìm nàng ta?”

Bạch phát lão giả cười lạnh: “Ngươi nói xem?”

Diệp Huyền: “…”

Tìm nữ tử váy trắng!

Diệp Huyền không ngờ vậy mà Thần Điện lại định đi tìm nữ tử váy trắng!

Một lần này hắn thật sự có hơi khó hiểu.

Bạch phát lão giả nhìn hắn: “Diệp Huyền, ngươi cũng không yếu nhưng đối thủ của ngươi là Thần Điện ta, ở trước mặt Thần Điện ta, chớ nói là ngươi mà cho dù có là nữ tử váy trắng sau lưng ngươi kia cũng chỉ như con kiến mà thôi!”

Diệp Huyền đang định nói thì lúc này, một giọng nói rất nhỏ đột nhiên vang lên từ trong đầu hắn: “Đừng nói chuyện với thiểu năng, duy trì khoảng cách với thiểu năng!”

Nói đến cùng, bây giờ mình vẫn chưa được Thần Điện đối đãi thận trọng!

Bạch phát lão giả cười lạnh: “Đó là vì cường giả chân chính của Thần Điện ta không ở nơi này, bằng không nàng ta đã sớm chết một trăm lần rồi!”

Hắn biết sở dĩ mấy người này đối đầu với nữ tử váy trắng chủ yếu vẫn là vì hắn quá yếu!

Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta, bạch phát lão giả chỉ vào Nhân Vương cách đó không xa: “Có nhìn thấy kết cục của hắn ta không? Người này chính là Nhân Vương của nhân tộc, năm đó thực lực của hắn ta có thể nói là nghịch thiên, nhưng kết cục thì sao?”

Tại sao mấy người này cứ khăng khăng muốn đi tìm nữ tử váy trắng?

Diệp Huyền: “…”

Theo quan điểm của Thần Điện, chỉ cần giải quyết xong nữ tử váy trắng thì khi ấy, Diệp Huyền hắn chỉ giống như một con kiến trên mặt đất, bọn họ muốn di thế nào thì di kiểu ấy!

Lẽ nào có bệnh ám ảnh cưỡng chế sao?

Diệp Huyền nhún vai: “Vậy tại sao các ngươi không giết nàng ta đi?”

Ầm!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền tỏ ra khá bất đắc dĩ, hắn nhìn về phía bạch phát lão giả cách đó không xa: “Lão già, ngươi nói thật cho ta biết, ta thật sự rất yếu sao? Lẽ nào trên người ta không có nổi một tí ánh sáng nào sao?”

Trong nháy mắt trời đất biến sắc!

Cũng ngay lúc ấy, bạch y lão giả kia đột nhiên gọi: “Diệp Huyền!”

Diệp Huyền đang định nói thì đúng lúc này Nhân Vương ở trước mặt đại trưởng lão cách đó không xa đột nhiên mở hai mắt!

Đúng lúc này, đột nhiên Nhân Vương ngẩng đầu nhìn về phía thiên môn ở Thương Khung giới đó: “Khí tức của thần…”

Diệp Huyền nhìn về phía Nhân Vương, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu.

Nhân Vương!

Vào một khắc này, mây đen trên bầu trời của tòa thành phía sau lưng Nhân Vương kia lại tản đi hết sạch, không chỉ như vậy, mặt đất chung quanh cũng bắt đầu rung chuyển, vô số con quạ đen giống như thủy triều rút đi.

Vô cùng nguy hiểm!

Là biến sắc chân chính!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của đám người Thần Điện đứng bên dưới đều thay đổi, nháo nhào rút lui.

Mà đúng lúc này, một lôi quang màu đen đột nhiên ngưng tụ lại từ trên tầng mây kia.

Người trước mặt này chắc chắn vượt qua cái được gọi là Vị Tri cảnh!

Rất nhanh, một tia sáng mặt trời chiếu nghiêng xuống mặt đất!

Bọn họ cũng không biết Nhân Vương có ý nghĩa gì nhưng bọn họ có thể cảm giác được nam tử trước mặt này rất mạnh!

Là mạnh thật sự!

Vẻ mặt của Diệp Huyền cũng trở nên nặng nề hơn, cảm giác mà nam tử trước mặt này mang tới cho hắn chính là nguy hiểm!

Bên cạnh hắn cách không xa, bạch phát lão giả nhìn Nhân Vương kia với vẻ mặt bình tĩnh.

Mà xung quanh, vẻ mặt của mấy cường giả Thần Điện kia thì lại trở nên nặng nề!

Những cường giả Đạo Môn có mặt ở đó cũng đồng loạt hành lễ: “Tham kiến nhân vương!”

Trước mặt Nhân Vương, đại trưởng lão vội vàng cung kính hành lễ: “Tham kiến Nhân Vương!”

Đại trưởng lão của Đạo Môn cũng thay đổi sắc mặt: “Đây là sự trừng phạt của thần, mau rút!”

Vừa dứt lời, hắn ta trực tiếp dẫn Tiểu Thất liên tiếp lùi về sau, cách khoảng chừng nghìn trượng mới dừng lại.

Về phần Diệp Huyền, hắn đã sớm lùi hơn nghìn trượng rồi!

Trong nháy mắt lôi quang màu đen kia xuất hiện, hắn đã lùi ngay!

Tình hình không ổn một cái là Diệp Huyền đã chuẩn bị phết dầu lên chân luôn rồi!

Thần Điện này và Đạo Môn có khả năng sẽ liều mạng!

Diệp Huyền nhìn về phía không xa, Nhân Vương kia nhìn lôi quang màu đen với vẻ vẻ mặt không có cảm xúc, đúng lúc này, lôi quang màu đen đó đột nhiên giáng xuống.

Ầm!

Trong nháy mắt, toàn bộ chân trời trực tiếp bốc cháy!

Một luồng uy áp ngút trời càn quét xuống giống như muốn nghiền nát thiên địa này, vô cùng kinh người!

Nhân Vương nhẹ giọng nói: “Sự trừng phạt của thần sao?”

Vừa dứt lời, hắn ta vung tay phải lên.

Ầm!

Một đường kim quang lao vút lên trời, trong nháy mắt, lôi quang kia trực tiếp tan biến không còn bóng dáng đâu, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Nhìn thấy một màn này, đám người bạch phát lão giả kia lập tức thay đổi sắc mặt!

Thực lực của Nhân Vương này còn mạnh hơn bọn họ tưởng tượng nhiều!

Nhân Vương quay người nhìn về phía đám người đại trưởng lão bên dưới: “Các ngươi là…”

Đại trưởng lão vội vàng cung kính hành lễ: “Chúng ta đều là hậu duệ của nhân tộc!”

Nói đến đây, hắn ta hơi hưng phấn: “Bây giờ Nhân Vương bệ hạ đã phục sinh, nhân tộc ta lại đại hưng rồi!”

Nhân Vương lại lắc đầu, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời kia, ánh mắt của hắn ta nhìn đi cực xa: “Sức mạnh của thần… mạnh chưa từng có…”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía mình, lại lắc đầu: “Cơ thể tàn tạ, làm sao có thể chống lại bọn họ?”

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tiền bối, đừng nản chí, Thần Điện cũng không mạnh đến vậy đâu, còn nữa, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, vì chúng ta không đánh bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận