Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 869: Không Giống Kiếm Tu

Kỳ thật, nếu có thể quay ngược thời gian, lúc trước hắn sẽ chọn trực tiếp trấn áp ông cháu Mục Phong Trần. Thế nhưng, lúc đó hắn lại lo lắng.

Thứ nhất, nếu như hắn động thủ trấn áp ông cháu Mục Phong Trần, có khả năng trực tiếp dẫn đến Kiếm tông nội loạn, phải biết, ông cháu Mục Phong Trần quản lý Kiếm tông nhiều năm, nắm giữ quyền uy tuyệt đối! Hơn nữa, lúc ấy hắn cũng có chút tán thành cách làm của hai ông cháu Mục Phong Trần.

Diệp Huyền thân mang chí bảo, nếu lưu lại Kiếm tông, đối với Kiếm tông tuyệt không phải chuyện tốt!

Thế nhưng, hắn không nghĩ tới, sau khi hai ông cháu Mục Phong Trần đuổi Diệp Huyền đi, còn muốn chém tận giết tuyệt, đồng thời còn ngu xuẩn đi cướp đoạt món bảo vật kia!

Đây là chuyện hắn không nghĩ tới!

Mà sau khi hắn biết được, hết thảy cũng đã thành kết cục đã định!

Vũ Vấn đột nhiên nói:

- Chúng ta không thể có bất kỳ quan hệ gì với Diệp Huyền này

Nói đến đây, hắn đột nhiên giật mình trong lòng.

Hắn vô cùng coi trọng Diệp Huyền, điểm này, hắn chưa bao giờ che giấu!

Việt Vô Trần trầm giọng nói:

Hắn phát hiện, hiện tại sau khi hắn chưởng quản Kiếm tông, tâm tính đã phát sinh biến hóa!

Vũ Vấn lắc đầu:

Mặc dù ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi biến mất ngay, nhưng nó đã xuất hiện!

Việt Vô Trần nhìn về phía Vũ Vấn:

Thế nhưng, sau khi hắn chưởng quản Kiếm tông, hắn phát hiện, giữa Diệp Huyền và Kiếm tông, hắn sẽ lựa chọn Kiếm tông theo bản năng, thậm chí, vì Kiếm tông, mà sinh ra một vài ý nghĩ mà ngày trước hắn cho là nhục nhã!

- Không có cách nào, Diệp Huyền này thật sự là một vòng xoáy, nếu hắn ở lại Thần Võ thành, sẽ càng mang đến nhiều phiền phức, bởi vì có hắn ở đây, chắc chắn những người kia sẽ không tiếc bất cứ giá nào để nhằm vào Võ viện ta và Kiếm tông! Nhưng nếu không có hắn ở đây, nếu bọn hắn muốn tiếp tục nhằm vào chúng ta, trước tiên sẽ phải hỏi một câu có đáng giá hay không.

- Vũ Vấn huynh, như vậy chẳng phải là rất hợp ý vị Đại tiểu thư Đường gia kia sao?

Tâm tính!

Năm đó, hắn là người có thiên phú cao nhất Kiếm tông, cũng là người có thực lực mạnh nhất, thế nhưng, Tông chủ Kiếm tông đời trước, cũng chính là sư tôn của hắn lại truyền vị trí Tông chủ cho Mục Phong Trần.

- Muội muội và bằng hữu của hắn đang ở Võ viện, những người kia...

Hắn một mực không thể hiểu rõ lý do là gì!

Ví dụ như, khiến cho Diệp Huyền và bằng hữu còn có muội muội của hắn rời khỏi Thần Võ thành!

Việt Vô Trần nhìn về phía Mộ Kiếm của Kiếm tông, trong mắt có chút phức tạp.

Lúc này, Vũ Vấn đột nhiên nói:

Làm Tông chủ, làm bất cứ chuyện gì, nhất định phải lo trước lo sau.

Vũ Vấn nói khẽ:

Mà bây giờ, hắn mới hiểu được.

Thật ra Kiếm tông có một vài kiếm tu đi lịch luyện ở bên ngoài, mà trong những người này, cũng không thiếu cường giả Đạo cảnh. Chỉ có điều có vài kiếm tu đã rời khỏi tông môn cực kỳ lâu, thậm chí có hơn trăm năm, hiện tại những người này còn sống hay đã chết vẫn còn là ẩn số!

Thậm chí năm đó còn có chút oán hận!

Kiếm tông bây giờ, đã là khắp nơi bừa bộn.

Rất nhanh, Vũ Vấn dẫn theo cường giả Võ viện rời đi, Kiếm tông khôi phục lại bình tĩnh, dĩ nhiên, tâm tình của kiếm tu là không thể an tĩnh.

Nhưng mà, chỉ cần không chết, khẳng định là những kiếm tu này sẽ trở về gấp!

Sư tôn không truyền vị cho hắn, kỳ thật là muốn tốt cho hắn! Nếu hắn chưởng quản Kiếm tông, có khả năng cả đời này sẽ không thể đột phá đến siêu phàm Kiếm Thánh!

- Sẽ! Bởi vì hắn rất quan tâm bằng hữu và muội muội, vì các nàng, hắn nhất định sẽ phối hợp! Còn có, Việt huynh, từ giờ trở đi, mặc kệ là Kiếm tông ngươi hay Võ viện ta, đều cần phải duy trì mười hai phần đề phòng, đề phòng nữ nhân kia đột nhiên tập kích!

Việt Vô Trần gật đầu:

- Hiểu rõ! Ta đã hạ lệnh, để hết thảy đệ tử Kiếm tông đang ở bên ngoài đều trở về gấp!

Mà loại tâm cảnh này, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến Kiếm đạo!

- Hắn sẽ phối hợp với ngươi sao?

Việt Vô Trần thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Vũ Vấn:

- Ta đi nói chuyện với hắn.

Mà lần này, Kiếm tông có thể nói là tổn thất nặng nề, không chỉ cường giả Đạo cảnh chỉ còn lại có sáu tên, nhiều năm tích súc của Kiếm tông cũng mất đi một nửa.

Có thể nói, hiện tại Kiếm tông đã không còn dám thôi động kiếm trận không kiêng nể gì!

Bởi vì mỗi một tòa kiếm trận đều tiêu hao phi thường lớn.

Lúc này, Việt Vô Trần đột nhiên nói:

- Mai táng kỹ càng cho những người đã hi sinh, Ngoài ra, từ giờ phút này, tất cả mọi người không thể ra khỏi Thần Võ thành.

Nói xong, hắn nhìn về phía thi thể Mục Phong Trần cách đó không xa kia, trong mắt có chút phức tạp:

- Cũng hậu táng cho hắn thật tốt.

Nói xong, hắn quay người đi đến phía Mộ Kiếm.

...

- Bởi vì trong tộc có người có ý kiến! Một nhóm người chúng ta ở đây, đã đủ khả năng đoạt lấy món chí bảo kia!

Đại tiểu thư Đường gia lãnh đạm nói:

- Vì sao?

Nhạc lão nhíu mày:

- Trong tộc sẽ không phái thêm cường giả tới.

Đại tiểu thư Đường gia lắc đầu:

Đại tiểu thư Đường gia ngồi xếp bằng dưới đất, cách nàng không xa, một đám kỵ sĩ đứng đấy, mà ở bên cạnh nàng, chính là người mặc khôi giáp kia.

Hồi lâu sau, Đại tiểu thư Đường gia mở hai mắt ra, nàng đứng lên, sau đó nhìn về phía Thần Võ thành, ánh mắt băng lãnh.

Nhạc lão trầm giọng nói:

- Đại tiểu thư, hiện tại nên làm thế nào?

Nên làm thế nào?

Đại tiểu thư Đường gia híp lại hai mắt:

- Ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta nên làm thế nào đây?

Nhạc lão lắc đầu:

- Bây giờ Võ viện và Kiếm tông hợp lại, nếu trong tộc không phái thêm cường giả đến, cho dù chúng ta nuốt được Thần Võ thành, sợ là người của ta cũng phải chết hơn chín thành.

Bên ngoài Thần Võ thành, một chỗ bên trong dãy núi.

...

Đều sợ bị tai bay vạ gió!

Không người nào dám ở lại bên trong Thần Võ thành!

Kiếm tông và Võ viện đại chiến, một nhóm người rời đi, mà cường giả Đường tộc xâm phạm, càng làm cho số ít người còn ở trong Thần Võ thành cũng rời đi.

Theo cường giả Đường tộc rút đi, toàn bộ Thần Võ thành dần dần bình tĩnh trở lại, thế nhưng, cả Thần Võ thành lại trở nên có chút trống rỗng!

Nhạc lão hỏi:

- Từ bỏ Thần Võ thành?

Đại tiểu thư Đường gia không nói gì.

Nhạc lão lại nói:

- Đại tiểu thư, món bảo vật kia, thật sự ở trong tay Diệp Huyền kia?

Đại tiểu thư Đường gia nói khẽ:

- Tám chín phần mười. Ngay từ đầu, chúng ta đã bị người này đùa nghịch! Không chỉ chúng ta, Kiếm tông kia càng bị hắn dắt mũi đùa nghịch. Người này, không chỉ có thực lực mạnh mẽ, trí thông minh này cũng không thấp a!

Nhạc lão gật đầu:

- Người này thật không giống một tên kiếm tu... Mà bây giờ, hắn ẩn trong bóng tối, chúng ta căn bản không có cách nào bắt hắn! Biện pháp duy nhất, chính là ra tay với Võ viện, thế nhưng, Võ viện lại hợp sức với Kiếm tông!

Nói đến đây, sắc mặt hắn trầm xuống.

Hắn phát hiện, hiện tại bọn hắn thật đúng là không có biện pháp gì bắt được Diệp Huyền!

Đại tiểu thư Đường gia cũng yên lặng, thời khắc này, nội tâm nàng phi thường nóng nảy.

Ban đầu, nàng có khả năng diệt trừ Kiếm tông, sau đó càng dư sức đối phó Diệp Huyền, khi đó, không chỉ có thể đối phó Diệp Huyền, còn có khả năng ăn sạch cả Võ viện!

Đáng tiếc, Võ viện đột nhiên hỗ trợ Kiếm tông, phá vỡ tất cả kế hoạch của nàng, đặc biệt là Diệp Huyền kia, càng vô cùng gian xảo, vừa nhìn thấy tình huống không ổn, lập tức chạy trốn mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận