Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1394: Đừng để học phủ thất vọng

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, hắn nhìn nạp giới trong tay. Bên trong nạp giới có một lá tử sắc phù lục, đây chính là tử sắc phù lục loại Phòng Ngự. Ngoài ra còn có một vài tinh thạch.

Liên Thiển bỗng nói: “Nguyên tinh! Loại tinh thạch này không có tác dụng quá lớn đối với ngươi, bởi vì suối sinh mệnh của ngươi còn tốt hơn thứ này gấp nhiều lần!

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Nói đoạn, hắn nhìn lá tử sắc phù lục trong tay, đó là một lá tử sắc phù lục loại hình Phòng Ngự! Mặc dù cũng rất được nhưng lại chẳng lọt vào mắt xanh của Diệp Huyền!

Hiện giờ hắn chỉ có hứng thú với chanh sắc phù lục thôi!

Diệp Huyền cất phù lục đi rồi quay người biến mất.



Vạn Duy học phủ.

Lão giả gật đầu: “Có khả năng là hắn ta đã ra tay! Có thể chắc chắn rằng hiện giờ Ngũ Duy chí bảo đang nằm trong tay hắn ta, còn Tề gia đã đưa món đồ đó tới Phù Văn tông rồi!”

Lão giả trầm mặc: “Phủ chủ, hắn không dùng âm mưu thì cũng dùng dương mưu! Tới giờ món đồ đó đã rơi vào tay của Phù Văn tông, nếu chúng ta không cướp nó về, một khi để bọn họ thực sự nắm được cái tháp đó thì chúng ta…”

Lão giả nói: “Có thể là Tề Phù của Tề gia!”

Trần Thiên mỉm cười: “Thú vị đấy! Có người muốn chúng ta liều chết với Phù Văn tông!”

Lúc này, một lão giả xuất hiện ngay bên cạnh hắn ta và gật đầu, nói: “Đúng là đã chết rồi!”

Trần Thiên chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Tìm Diệp Huyền!”

Khoảnh khắc Nguyên Mộc Thương chết đi ấy, Trần Thiên ngồi trong thư điện lập tức sững sờ.

Nghe vậy Trần Thiên bèn trầm mặc.

Trần Thiên nói: “Là ai làm?”

Trần Thiên trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Chết rồi?”

Phù Văn tông!

Tô Diệp trầm giọng nói: “Nhưng tìm hắn kiểu gì bây giờ? Người này hành sự cẩn trọng, nếu hắn không hiện thân thì chúng ta cũng bó tay với hắn thôi!”

Trần Thiên chau màu: “Cái tên phù văn sư đó?”

Trần Thiên mỉm cười: “Sở dĩ hắn tới Ngũ Duy vũ trụ là vì điều gì? Là vì hắn ta muốn dẫn trận chiến đến Ngũ Duy vũ trụ, không muốn liên lụy đến Tứ Duy vũ trụ! Thế nên muốn hắn hiện thân thì chỉ còn một cách thôi, đó chính là nhắm vào Tứ Duy vũ trụ, chỉ cần làm vậy thì chắc chắn hắn sẽ xuất hiện!”

Lão giả tiếp tục nói: “Nghĩ về tình huống xấu nhất thì mặc dù Vạn Duy thư phòng nằm trong tay chúng ta nhưng nếu bọn họ liên thủ lại với nhau thì tới khi ấy, hoàn cảnh của chúng ta cũng vô cùng cam go!”

Lão giả nhìn lên trời, Trần Thiên lại nói: “Tô Diệp, ngươi phải hiểu, nếu không giải quyết người này thì sẽ càng có nhiều phiền phức hơn! Chúng ta phải tìm được người này trước đã! Còn về Giới Ngục tháp, chỉ cần Vạn Duy thư phòng còn ở trong tay chúng ta thì dù bọn chúng có chìa khóa cũng phải tới xin chúng ta thôi! Mà hiện giờ nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là đi tìm Diệp Huyền, cứ kết liễu hắn trước đã rồi tính sau. Bằng không dù chúng ta có giải quyết được Phù Văn tông thì vẫn sẽ có một tông môn tiếp theo thôi!”

Đây là một trong những chí bảo của Vạn Duy học viện, và cũng là thần vật mà tiên tri để lại. Có thể nói, nó chỉ thấp hơn Giới Ngục tháp trong tay Diệp Huyền mà thôi!

Trông thấy chiếc gương ấy, mặt lão giả lập tức tái mét: “Chuyện này… đối đầu với hắn thì có cần dùng đến và món thần vật này không?”



Nói đoạn, hình như lão giả lại nhớ tới điều gì đó mà nói: “Tới giờ Tứ Duy vũ trụ đã bị phong ấn, các cường giả âm Dương cảnh không thể xông vào. Những cường giả dưới âm Dương cảnh thì chẳng phải đối thủ của Diệp Huyền!”

Người dẫn đầu chính là Tô Diệp.

Nghe vậy, lão giả khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Tô Diệp lắc đầu: “Cũng không phải không bằng hắn, nhưng hắn quỷ kế đa đoan. Để đề phong, chúng ta mà gặp phải hắn thì cứ dùng vật này, đừng cho hắn bất cứ cơ hội nào cả!”

Lâm Tú trầm giọng nói: “Viện tôn, chúng ta không bằng tên Diệp Huyền kia thật sao?”

Tô Diệp nhìn xuống phía dưới, hắn ta nói: “Lâm Tú, ngươi nhớ cho kĩ, đừng coi thường người này, thực lực của hắn rất mạnh, còn mạnh hơn cả ngươi. Nếu ngươi gặp được hắn thì cứ dùng món bảo vật đó! Không được để xảy ra sai sót, hiểu chưa?”

Trần Thiên búng ngón tay, một chiếc gương xuất hiện trước mặt lão giả.

Khoảnh một canh giờ sau, một đám cường giả của Vạn Duy học viện tới chỗ phong ấn của Tứ Duy vũ trụ.

Có điều, bọn họ không phải những cường giả đẳng cấp của Vạn Duy học viện.

Do có phong ấn nên những cường giả chân chính của Vạn Duy học viện không thể xuống dưới.

Vạn Duy Kính!

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Tô Diệp gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Trần Thiên khẽ nói: “Đừng coi thường hắn! Không được để xảy ra sơ suất!”

Lâm Tú gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Tô Diệp nói: “Với cả, cũng đừng coi thường những người ở dưới này!”

Lâm Tú khẽ hành lễ: “Học trò hiểu rồi! Lần này xuống Tứ Duy vũ trụ, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Tô Diệp gật đầu: “Sở dĩ lần này chọn ngươi là bởi ngươi thành thục ổn trọng, đừng để phủ chủ thất vọng!”

Lâm Tú lại hành lễ: “Ta nhất định sẽ không khiến phủ chủ và viện tôn thất vọng đâu!”

Tô Diệp gật đầu: “Đi đi!”

Lâm Tú và mọi người bèn rời đi.

Tô Diệp nhìn xuống phía dưới, trong mắt hắn ta là vẻ lo âu.

Diệp Huyền!

Hắn ta cũng từng điều tra về Diệp Huyền. thực lực của tên này thực sự vô cùng kinh khủng, thế nhưng hắn cũng hay chơi mấy chiêu âm hiểm lắm!

Ví dụ như lần này, Diệp Huyền đã hại biết bao thế lực và Vạn Duy thư viện, nhất là Ma Đô, suýt chút nữa thì nơi này đã bị hủy diệt! Mà Vạn Duy thư viện cũng bị tổn thất chủ của Võ viện. Hơn nữa, hiện giờ còn đang đối địch với Phù Văn tông!

Tất cả đều do cái tên Diệp Huyền kia!

Nghĩ đến đây, Tô Diệp lại càng lo lắng hơn.

Mấy người Lâm Tú thực sự có thể đối đầu với Diệp Huyền ư?

Tô Diệp nhìn xuống phía dưới, hắn ta càng lúc càng sốt ruột hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận