Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1669: Tránh ra

Diệp Huyền trở lại Vô Biên Địa Hạ thành, khi hắn trở lại tiệm cầm đồ Thiên Đạo, Thánh Thiên còn đang quỳ ngoài cửa.

Hắn không để ý đối phương mà đi vào tiệm cầm đồ Thiên Đạo, trong tiệm cầm đồ Tiểu Đạo không biết đã đi đâu, chỉ có một mình Thánh Liêm.

Thấy Diệp Huyền, Thánh Liêm vội vàng tới trước mặt hắn: “Diệp công tử, tộc trưởng đã biết sai, kính xin Diệp công tử tha thứ.”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ngươi nên đi cầu xin Tiểu Đạo cô nương!”

Thánh Liêm cung kính thi lễ với hắn: “Diệp công tử, chỉ có ngươi mới có thể nói chuyện với Tiểu Đạo cô nương!”

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Tại sao ta lại vì tộc trưởng các ngươi mà đi khuyên bảo Tiểu Đạo cô nương?”

Thánh Liêm im lặng.

Diệp Huyền nói: “Thánh Liêm cô nương, ta không có ý đối địch với Thánh tộc ngươi, cũng không muốn phát sinh ân oán gì với các ngươi. Mấu chốt của chuyện này không phải ở ta, mà ở Tiểu Đạo cô nương, là nàng ta tức giận chứ không phải ta tức giận! Ngươi hiểu chưa? Về phần ngươi nói ta có thể khuyên Tiểu Đạo cô nương, đó là chuyện của ta, ta không nợ gì Thánh tộc các ngươi, ta không cần phải dùng nhân tình của mình đi nói giúp cho Thánh tộc các ngươi, ngươi nói có đúng không?”

Trong tiệm cầm đồ Thiên Đạo, Diệp Huyền nhún vai sau đó nói: “Tiền bối, ngươi nói xem hắn ta có thể vì ta không giúp mà ghi hận ta không?”

Diệp Huyền hắn là một người nhỏ mọn nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy người khác giúp mình là chuyện đương nhiên!

Nói xong hắn ta xoay người rời đi.

Diệp Huyền lắc đầu: “Người này tính tình thật kém!”

Thánh Liêm còn muốn nói gì, lúc này Thánh Thiên ngoài cửa đột nhiên nói: “Đừng cầu xin hắn!”

Lúc này một nam tử đột nhiên đi vào. Người tới chính là Tống Thành của Diêm điện.

Thánh Liêm thấp giọng thở dài: “Ta hiểu. Chỉ là Diệp công tử, ác ma sẽ xuất thế, nếu như chúng ta...”

Người khác giúp mình thì đó là tình cảm, nếu không giúp thì đó là bổn phận.

Thánh Liêm nhìn ta ngoài cửa, Thánh Thiên đột nhiên đứng lên, hắn ta nhìn thoáng qua tấm biển của tiệm cầm đồ Thiên Đạo sau đó nói: “Chúng ta đi!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ác ma xuất thế không có liên quan tới ta! Ta cũng không tin mình lại tà môn như vậy, một ác ma viễn cổ đang yên đang lành lại tới tìm ta gây phiền toái! Ta và hắn ta cũng không thù không oán!”

Tầng thứ chín nói: “Người này tâm cảnh cực kém, hắn ta nhất định sẽ như thế, ta đề nghị hiện tại ngươi nên giết chết hắn ta! Đương nhiên với thực lực hiện tại của ngươi mà muốn giết chết hắn ta vẫn là hơi khó khăn!”

Nữ bằng hữu cầm thương?

Thánh Liêm do dự một chút sau đó chắp tay với Diệp Huyền, tiếp theo nàng cũng rời đi.

Diệp Huyền nhíu mày: “Các hạ có ý gì?”

Dựa vào cái gì người ta nhất định phải giúp mình?

Thấy người này Diệp Huyền sửng sốt, đang muốn nói chuyện thì Tống Thành vội vàng nói: “Tiểu hữu, ngươi có một nữ bằng hữu cầm thương đúng không?”

Nghe vậy Diệp Huyền biến sắc: “Là bằng hữu của ta! Không, là nữ nhân của ta!”

Nữ tử trong bức họa chính là Trương Văn Tú.

Phía nam.

Nữ bằng hữu cầm thương?

Nữ nhân này chính là một nhân vật đặc thù, tuyệt đối không thể trêu chọc, mà ngoại trừ người này ra, còn có một người, đó chính là độc cước nữ tử bên bờ sông!

Tống Thành trầm giọng nói: “Phía nam xuất hiện một nữ tử cầm trường thương, nói hình như là đang tìm ngươi, có điều nàng ta vừa mới tiến vào đã cùng Phù Đồ cổ tộc ở phía nam đánh nhau, bây giờ nàng ta đang gặp nguy hiểm!”

Phía nam.

Tên này tuyệt đối không thể trêu chọc!

Đương nhiên, hiện tại trong mắt Tống Thành có thêm một người, đó chính là Diệp Huyền!

Diệp Huyền trầm tư một lát, đột nhiên đồng tử hắn chợt co rụt lại, sau đó tay phải vung lên, một bức chân dung xuất hiện trước mặt hắn.

Ở Vô Biên Địa Hạ thành này có rất nhiều thế lực cường đại. Có điều muốn nói cường đại nhất, lấy thế lực trong thành để luận thì đương nhiên là Diêm điện, Phù Đồ cổ tộc, cùng với Tà Linh Thiên giáo còn có Thượng Cổ Chiến điện.

Mà ngoại trừ bốn thế lực này ra còn có hai người không thể chọc vào.

Đầu tiên là Tiểu Đạo!

Tống Thành nhìn thoáng qua bức chân dung sau đó gật đầu: “Chính là nữ tử này!”

Nói xong, hắn ta dẫn theo Diệp Huyền biến mất khỏi tiệm cầm đồ.

Nghe vậy mí mắt Tống Thành hơi giật, vội vàng nói: “Tiểu hữu mau theo ta đi!”

Nữ nhân!

Trương Văn Tú cầm trường thương trong tay lạnh lùng nhìn bốn phía, bốn phía xung quanh nàng có không ít cường giả thần bí, mà lúc này trên người nàng chi chít vết thương, hiển nhiên vừa rồi đã trải qua một trận huyết chiến!

Mà bây giờ sở dĩ dừng lại, tất cả đều là vì một đại trưởng lão của Diêm điện.

Bên Phù Đồ cổ tộc, một lão giả nhìn đại trưởng lão: “Hàn Lãnh huynh, việc này không liên quan đến Diêm điện ngươi!”

Hàn Lãnh trầm giọng nói: “Mạc Thiên huynh, nữ nhân này có thể có quen biết Diệp Huyền, ngươi vẫn nên chờ chúng ta xác nhận một chút rồi mới quyết định sau, sao hả?”

Diệp Huyền!

Mạc Thiên híp mắt lại: “Nữ nhân này thân mang Ma huyết thượng cổ có tác dụng lớn với Phù Đồ cổ tộc ta!”

Hàn Lãnh trầm giọng nói: “Diệp Huyền ...”

Mạc Thiên lạnh lùng nói: “Nếu như Diệp Huyền thích nữ nhân, đến lúc đó Phù Đồ cổ tộc ta tặng hắn một trăm nữ nhân thì sao hả? Dù sao, Phù Đồ cổ tộc ta nhất định phải có được nữ nhân này!”

Hàn Lãnh do dự một chút sau đó nói: “Mạc Thiên huynh, nếu nữ nhân này thật sự là bằng hữu của Diệp Huyền, mặt mũi Diệp Huyền vẫn phải nể, ngươi cũng đừng tự ý làm bậy!”

Mạc Thiên híp mắt lại: “Sao không phải Diệp Huyền nể mặt Phù Đồ cổ tộc ta chứ?”

Nghe vậy Hàn Lãnh khẽ nhíu mày, trong lòng hơi không vui, nể mặt Phù Đồ cổ tộc ngươi sao? Vậy Diệp Huyền có cần nể mặt Phù Đồ cổ tộc không?

Giỡn gì vậy?

Trong lòng không biết rõ vị trí của mình hay sao?

Lúc này Mạc Thiên đột nhiên lạnh lùng nói: “Hàn Lãnh, tránh ra!”

Hàn Lãnh do dự một chút, Mạc Thiên đột nhiên nói: “Ra tay!”

Hắn ta vừa dứt lời thì cường giả Phù Đồ cổ tộc bốn phía đã vọt tới chỗ Trương Văn Tú, Trương Văn Tú ở phía sau Hàn Lãnh mang vẻ mặt dữ tợn, tay phải nàng cầm thương mạnh mẽ quét ngang phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận