Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1336: Không kịp phản ứng

Sợ hãi!

Bây giờ trong lòng của hắn ta cực kỳ sợ hãi!

Trực giác nói cho hắn ta biết nếu như tiểu nữ hài đó không chết chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra!

Không trung, giữa mảnh bạch quang đó, một thanh trường đao đột nhiên bay ra, trong nháy mắt khi thanh trường đao này xuất hiện, trong phạm vi mấy ngàn dặm Kiếm Giới đột nhiên bắt đầu vỡ nát thành từng mảng!

Nhìn thấy cảnh này, Kiếm Mộc và cường giả Kiếm tông thay đổi sắc mặt, Kiếm Mộc gầm lên: “Ngươi muốn giết luôn cả chúng ta hay sao?"

Không có ai trả lời, thanh trường đao đến từ không trung này chậm rãi chém xuống, những nơi nó đi qua không gian trực tiếp biến thành hư vô, mà lúc này Kiếm Giới hoàn toàn không chịu nổi được sức mạnh này, bắt đầu sụp đổ từng chút một, vô số cường giả Kiếm tông kinh hãi trong lòng, nhao nhao tự vệ.

Kiếm Mộc cũng thay đổi sắc mặt, hắn ta hoàn toàn không ngờ sức mạnh của thanh đao này lại mạnh đến như vậy!

Một đao đó rơi xuống, toàn bộ Kiếm Giới đều sẽ bị hủy diệt!

Ầm!

Diệp Huyền trực tiếp rơi từ không trung xuống trước mặt Diệp Linh, mà giờ khắc này, toàn bộ cánh tay trái của hắn đã triệt để vỡ ra, có thể nhìn thấy được xương trắng, không chỉ có như thế, toàn bộ thân thể hắn đã hoàn toàn vỡ vụn, cả người trông giống một người sứ bị công kích mạnh!

Trên không trung, thanh đao đó đã đi tới đỉnh đầu Diệp Huyền, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên chém thẳng một nhát kiếm lên trên.

Ầm!

Mà phía dưới Diệp Huyền, hai mắt Diệp Linh đã khôi phục lại bình thường, nàng cứ nhìn hắn như vậy, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng, hoàn toàn không có một chút tình cảm nào.

Diệp Linh nhìn thanh trường đao này, trong mắt không có một chút sắc thái nào, phù văn trên cánh tay nàng đã lan đến nơi bả vai!

Do dự nửa ngày, cuối cùng Kiếm Mộc vẫn không ngăn cản và cũng không thể ngăn cản, mặc dù hắn ta không muốn Kiếm Giới bị hủy, nhưng hắn ta muốn Diệp Huyền và Diệp Linh chết!

Nhưng mà, thanh trường đao này vẫn không hề biến mất, nó trực tiếp chém về phía Diệp Linh ở bên dưới, một đao đó hạ xuống, Diệp Linh hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ gì!

Trên hai tay nàng, những phù văn đỏ như máu đó càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sáng tỏ, mà xung quanh gió lạnh càng lúc càng nhiều, tiếng kêu thê lương cũng càng ngày càng nhiều, khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Nơi xa, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn mảnh huyết quang đó, tay phải hắn nắm thật chặt Thiên Tru kiếm trong tay, mà hai cánh tay hắn vẫn đang trong trạng thái rạn nứt, bị thương quá nặng, cho dù là suối sinh mệnh cũng không thể chữa trị trong khoảng thời gian ngắn được!

Đao kiếm vừa mới tiếp xúc, Thiên Tru kiếm run lên kịch liệt, mà cánh tay phải của Diệp Huyền cũng trực tiếp nổ bể ra, hóa thành một đống sương mù máu, nhưng mà thanh trường đao này vẫn chưa biến mất, lúc này, tay trái Diệp Huyền đột nhiên cầm Trấn Hồn kiếm bỗng nhiên lật ngang lại ngăn cản!

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên gầm lên giận dữ, tay trái hắn bất chợt nắm chặt lưỡi đao, vô số kiếm ý và huyết mạch chi lực giống như là thuỷ triều bao phủ lấy mũi đao, cuối cùng thì mũi đao đó cũng dừng lại cách giữa lông mày Diệp Linh vài tấc.

Trong nháy mắt khi hắn xuất kiếm, thanh trường đao này đột nhiên chém xuống.

Diệp Huyền đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, máu tươi tuôn ra như suối: “Đừng sợ... ca... ở đây..."

Ngay lúc chuôi trường đao này đến cách Diệp Linh nửa trượng, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, tay trái hắn nắm lấy Thiên Tru kiếm bỗng nhiên lật ngang lại cản, thanh trường đao này chém lên Thiên Tru kiếm, Thiên Tru kiếm run lên kịch liệt, trong nháy mắt trong miệng Diệp Huyền phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó, hắn trực tiếp bị đánh bay đi, mà lúc này, thanh trường đao này đã chém thẳng về phía Diệp Linh.

Ngay lúc thanh trường đao này sắp chém trúng người Diệp Linh, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, hắn trực tiếp ôm lấy nàng, lúc này, thanh trường đao này xuyên qua ngực hắn từ phía sau lưng, mũi đao của thanh đao đó vừa xuyên qua ngực Diệp Huyền, cánh tay trái đã vỡ thành mảnh nhỏ của hắn đột nhiên nắm chặt lấy mũi đao, không cho mũi đao tiến thêm dù chỉ là nửa tấc, nhưng mà thanh trường đao này có sức mạnh thật sự quá to lớn, mũi đao trực tiếp đâm xuyên qua lòng bàn tay của hắn, sau đó tiếp tục chém về phía Diệp Linh.

Khí tức của Diệp Huyền càng ngày càng yếu, nhưng mà tay trái của hắn vẫn cầm chặt lưỡi đao của thanh đao đó, không để cho nó tiến thêm dù chỉ là nửa tấc!

Cho dù là Diệp Linh hay là Diệp Huyền đều phải chết hết!

Hai mắt Diệp Linh đột nhiên biến thành màu đỏ thẫm quỷ dị, ngay khi kiếm của Kiếm Mộc còn cách cái ót Diệp Huyền nửa tấc, một cánh tay đột nhiên bắt lấy thanh kiếm này!

Mà một bên khác, Kiếm Mộc nhìn thấy Diệp Huyền bị thanh trường đao này xuyên qua ngực, trong lòng lập tức thở dài một hơi.

Cho dù là Kiếm Mộc thì trong lòng cũng kinh hãi gần chết!

Nghe được Diệp Huyền nói như vậy, cuối cùng thì trong mắt Diệp Linh cũng có một chút chấn động nhỏ.

Cho dù là tiểu nữ hài trên đầu có đôi sừng dài trước đó cũng không thể nào khiến cho hắn ta hoàn toàn không có sức đánh trả!

Sao có thể như vậy được?

Hắn ta còn chưa có kịp phản ứng!

Rốt cục cũng chết!

Là tay của Diệp Linh!

Kiếm Mộc kinh hãi nhìn Diệp Linh trước mặt, hắn ta đang định nói chuyện thì tay Diệp Linh đột nhiên bóp chặt cổ họng của hắn ta!

Giữa sân, tất cả mọi người đều kinh hãi trong lòng!

Không chết thì hắn ta không yên lòng!

Đúng lúc này, ở trước mặt Diệp Huyền, phù văn trên hai tay Diệp Linh đột nhiên giao nhau ở chỗ cổ họng của nàng, sau một khắc…

Hắn ta đã không đợi được nữa!

Lúc này, Kiếm Mộc đang đứng ở xa đột nhiên biến mất, sau một khắc, một thanh kiếm đã đi tới sau lưng Diệp Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận