Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 468: Trừ Ca Ca Ra

Nữ tử mặc hồng y hơi co rút khóe mắt:

- Sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Tiền bối, ta không nói đùa đâu, ta thực sự có thể được! Nếu ngài đem truyền thừa cho ta, ta nhất định không bôi nhọ bản lãnh của tiền bối. Ta…

Nữ tử mặt hồng y khoát tay áo:

- Truyền nhân của ta, chỉ có thể là nữ tử.

Nghe vậy, Diệp Huyền ngây người, ngay sau đó, lập tức trở nên đề phòng.

Vô cùng đê phòng!

Diệp Huyền trầm giọng:

- Liên quan tới ngươi không?

Vị Ương Thiên ngây người, sau đó nhìn Diệp Huyền.

Nữ tử mặc hồng y lãnh đạm:

Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Diệp Huyền, sau đó nhìn Vị Ương Thiên:

Nữ tử mặc hồng y lạnh lùng nói:

Sau đó vội kéo Vị Ương Thiên ra sau!

Diệp Huyền kéo tay Vị Ương Thiên rời đi.

- Ngươi có bằng lòng nhận truyền thừa của ta hay không?

Không khí có chút ngưng trọng.

- Vì sao tiền bối lại coi trọng nàng?

Diệp Huyền quay người, cười lạnh:

Sắc mặt Diệp Huyền âm u như nước, mục tiêu của nữ tử này, rất có thể chính là Vị Ương Thiên! Bởi nếu đối phương thực sự muốn tìm truyền nhân, vậy có thể tự ra ngoài tìm!

- Ngươi thực sự cho rằng ta sợ ngươi!

- Dừng lại!

- Ngươi muốn chết phải không?

- Ta nguyện ý nhận truyền thừa!

- Kiếm hoàng nho nhỏ, cũng dám càn rỡ trước mặt ta!

- Thế nhưng, ngươi không thể tổn thương ca ca!

Kiếm hoàng chi uy!

- Ca ca là người tốt!

Thanh âm vừa dứt, Diệp Huyền bước lên một bước, nháy mắt, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, cùng lúc đó, một cỗ uy áp cường đại từ trong cơ thể hắn trào ra.

Diệp Huyền: “…”

- Không giống người tốt lắm!

Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Diệp Huyền:

Nữ tử mặc hồng y cười lạnh:

Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Diệp Huyền:

- Người này miệng lưỡi trơn tru, da mặt còn dày hơn tường thành, ngươi theo hắn, sớm muộn sẽ học cái xấu!

Vị Ương Thiên lắc đầu:

Nói xong, nàng muốn động thủ, đúng lúc, Vị Ương Thiên đột nhiên nói:

Vị Ương Thiên khẽ gậy đầu:

- Thực sự?

Nữ tử mặc hồng y ngừng lại, nhìn về phía Vị Ương Thiên:

Cứ như vậy, Vị Ương Thiên theo nữ tử mặc hồng y học tập, mà Diệp Huyền cũng không rời đi, hắn có chút không yên lòng.

Nữ tử mặc hồng y thấy hắn không giống người tốt, kỳ thực, hắn cũng thấy nữ tử mặc hồng y không giống người tốt.

Có điều, nữ tử này thực sự mạnh!

Qua hai ngày, hắn phát hiện, nữ tử mặc hồng y thực sự chân tâm dạy Vị Ương Thiên, mà khả năng học tập của Vị Ương Thiên, cũng vô cùng khủng bố.

Vô cùng vô cùng khủng bố!

Bởi nàng học cái gì cũng lập tức biết!

Nữ tử mặc hồng y cũng vì thế mà khiếp sợ không thôi.

Cứ như vậy, qua chừng năm sáu ngày, nữ tử mặc hồng y đột nhiên gọi Diệp Huyền tới, thấy Diệp Huyền, Vị Ương Thiên vội kéo tay hắn, sau đó hưng phấn:

- Ca ca, ngươi xem…

Nữ tử mặt hồng y lạnh lùng nói:

- Không được!

Diệp Huyền quả quyết lắc đầu:

- Ta muốn để nàng thành tộc trưởng Cổ Vu tộc!

Nữ tử áo đỏ nhìn Diệp Huyền:

- Ta biết!

Lúc này, nữ tử mặc hồng y đột nhiên nói:

- Nha đầu, đi tĩnh tọa lĩnh ngộ điều ta vừa dạy ngươi đi!

Vị Ương Thiên gật đầu, sau đó chạy qua một bên xếp bằng suy nghĩ.

Vị Ương Thiên rời đi, nữ tử mặc hồng y mới nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi có biết lai lịch chân chính của nàng?

Diệp Huyền lắc đầu.

Nữ tử mặc hồng y nhíu mày thật chặt, lại nhìn qua Vị Ương Thiên:

- Nàng không phải người bình thường.

Diệp Huyền gật đầu:

Được Diệp Huyền khen ngợi, Vị Ương Thiên càng thêm hưng phấn.

- Thật lợi hại!

Diệp Huyền ngây người, sau đó lắc đầu cười một tiếng:

Chính là Diệp Huyền!

Còn chưa hết, ngọc thủ khẽ kéo, nước trong đầm cứ thế bay lên, chậm sau đó tạo thành hình người!

Nói xong, nàng đưa tay ép nhẹ về phía đầm nước, rất nhanh, đầm nước tạo thành một vòng xoáy.

- Vì sao không được?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ta không muốn để nàng bị cuốn vào vòng xoáy quyền lợi kia!

Nữ tử mặc hồng y trầm mặc một hồi, nói:

- Chỉ cần một câu nói của ta mà thôi!

Diệp Huyền nhìn nữ tử mặc hồng y:

- Ngươi là ai?!

Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Diệp Huyền:

- Cổ Vu tộc là do ta sáng lập, ngươi nói ta là ai?!

Diệp Huyền ngây người, sau đó vội thi lễ:

- Bái kiến đại lão!



Không thể không nói, giờ phút này Diệp Huyền hắn có chút khiếp sợ.

Bởi hắn không nghĩ tới, người trước mắt lại là người sáng lập Cổ Vu tộc!

Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Vị Ương Thiên, nói khẽ:

- Tốc độ tu luyện cùng năng lực học tập của nàng, không phải người thường có được. Thế nhưng, ta không nhìn thấu nàng.

Nói tới đây, nàng nhìn Diệp Huyền:

- Cũng như không nhìn thấu được ngươi!

Diệp Huyền cười nói:

- Ta thì có gì mà không thấu!

Nữ tử mặc hồng y nhìn Diệp Huyền hồi lâu, không nói.

Diệp Huyền trầm giọng:

- Tiền bối, ta có một chuyện muốn biết, vì sao tiền bối lại tự giam mình trong quan tài?

Nữ tử mặc hồng y không chút biểu tình:

- Ta bị người khác giam cầm!

Diệp Huyền nhíu mày:

- Với thực lực của tiền bối…

Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Diệp Huyền:

- Thường thường, người có thể khiến ngươi bị thương, không nhất định là địch nhân của ngươi, mà có thể là người mà ngươi tín nhiệm nhất!

Diệp Huyền yên lặng.

Không thể nghi ngờ, nữ tử trước mắt này bị người thân phản bội.

Nữ tử mặc hồng y điểm tay một cái, một mai hắc sắc nạp giới bay tới trước mặt Diệp Huyền:

- Đây là tộc trưởng chi giới của Cổ Vu tộc, ngươi dẫn nàng tới Cổ Vu tộc, các nàng sẽ tự biết phải làm gì!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

- Tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, chỉ bằng một chiếc nhẫn, muốn để Cổ Vu tộc nhận nàng làm tộc trưởng, thực sự không quá khả thi!

Nữ tử mặc hồng y lãnh đạm nói:

- Ngươi cùng nàng đi thử một lần là biết1

Diệp Huyền nghĩ một chút, gật đầu:

- Vậy thử một chút!

Nói xong, hắn cười hắc hắc:

- Tiền bối, ngươi còn gì không cần nữa không, ví như Thiên giai linh khí các kiểu, nếu có, cho ta một chút là được!

Nữ tử mặc hồng y lạnh lùng nhìn qua Diệp Huyền:

- Ngươi thực sự là Kiếm tu sao?

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử mặc hồng y lại nói:

- Đừng có ý đồ với ta, mấy thứ rác rưởi kia, ta sao có thể có. Mà có, cũng quá trân quý, không cho ngươi!

Diệp Huyền khẽ co rút khóe miệng, không cho thì không cho, có gì đặc biệt hơn người cơ chứ!

Hai ngày sau, Diệp Huyền chuẩn bị dẫn Vị Ương Thiên rời đi.

Trong sơn động, Vị Ương Thiên thi lễ với nữ tử mặc hồng y:

- Sư phụ! Người không đi với chúng ta sao?

Nữ tử mặc hồng y đang muốn nói, đột nhiên lại biến sắc. Bởi nàng phát hiện, tuổi thọ bản thân nháy mắt đã mất trăm năm!

Trăm năm tuổi thọ!

Như nghĩ tới điều gì, nàng nhìn về phía Vị Ương Thiên, thần sắc ngưng trọng!

Vừa rồi, nha đầu này thi lễ với nàng!

Sau đó nàng tổn thọ trăm năm!

Nữ tử mặc hồng y nhìn Vị Ương Thiên thật sâu, nói:

- Ta có việc khác cần làm, không thể đi cùng các ngươi.

Nghe vậy, Vị Ương Thiên có chút ảm đạm, mấy ngày vừa rồi, nàng đã có chút hảo cảm với vị sư phụ này.

Nữ tử mặc hồng y bấm tay điểm một cái, một đạo hồng mang bay vào mi tâm Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên ngây người một hồi, sau đó vội nhìn nữ tử:

- Sư phụ, đây là?

Nữ tử mặc hồng y nói:

- Ta để lại cho ngươi một kiện bảo vật! Chờ ngươi đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, có thể lấy nó ra.

Nói tới đây, nàng nhìn qua Diệp Huyền, có chút cảnh cáo.

Diệp Huyền không chút biểu tình:

- Tiền bối yên tâm, ta sẽ không có ý đồ với bảo bối của nha đầu này!

Nữ tử mặc hồng y nhìn Vị Ương Thiên:

- Đối với bất luận kẻ nào, cũng phải để tâm phòng bị, hiểu chưa?

Vị Ương Thiên gật đầu:

- Trừ ca ca ra!

Diệp Huyền cười hắc hắc, rất cao hứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận