Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 440: Ngươi Sợ?

Thừa Kiếm đài nằm trên một ngọn núi đơn độc, mỏm núi rất cao, đỉnh núi có một thạch đài to lớn, trên đài cắm chắc một thanh cự kiếm, cự kiếm cao mười trượng, rộng ba mươi, đứng thẳng tắp, tựa như muốn xuyên thủng cả trời!

Lúc Diệp Huyền tới Thừa Kiếm đài, ở đây đã có hai người, một nam một nữ, hai người đều không lớn, chừng hai mươi tuổi.

Nam tử mặc thanh bào, nữ tử mặc lam y, sau lưng đều có Kiếm hạp.

Thấy Diệp Huyền tới, hai người đều ôm quyền với Diệp Huyền, xem như chào hỏi.

Diệp Huyền cũng vội hoàn lễ.

Ba người lẳng lặng chờ, không ai nói chuyện, Diệp Huyền cảm thấy có chút nhàm chán, liền tới bên cạnh nam tử kia:

- Không biết huynh đài xưng hô thế nào?

Nam tử nhìn qua Diệp Huyền, nói:

- Đương nhiên! Thực không dám giấu, ta mới gia nhập Thương Kiếm tông. Trước khi gia nhập Thương Kiếm tông, đã nghe qua uy danh Bách Lý Vân ngươi. Ở ngoài có ai mà không biết Bách Lý Vân?

Diệp Huyền vô cùng nghiêm túc:

- Ngươi nghe qua tên ta rồi sao?

- Ta, rất nổi danh sao?

- Hóa ra ngươi chính là Thương Kiếm tông Bách Lý Vân!

- Cái này… mặc dù có lý, nhưng Kiếm tu như chúng ta, nên duy trì khiêm tốn.

- Huyền Kiếm phong, Bách Lý Vân.

- Vô cùng nổi danh, có ai không biết, Bách Lý huynh chính là hy vọng tương lai của Thương Kiếm tông ta!

Bách Lý Vân ngây người, sau đó nói:

Diệp Huyền lộ vẻ khiếp sợ:

Bách Lý Vân trừng mắt:

Lúc này, Bách Lý Vân lại gần Diệp Huyền, nói:

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Ừm, bên ngoài nói gì về ta?

Bách Lý Vân vội nói:

Diệp Huyền: “…”

- Là Lam Vũ sư tỷ!

Vừa hạ xuống, nữ tử điểm tay một cái, phi kiếm thanh sắc lập tức hóa kiếm quang, bay vào mi tâm nàng.

- Bách Lý huynh, ngươi với nàng, ai lợi hại hơn?

Một nữ tử từ xa ngự kiếm tới.

- Lần này các ngươi ra ngoài, thống nhất nghe lệnh của Lam Vũ, phối hợp với Lam Vũ hoàn thành nhiệm vụ lần này, nếu hoàn thành, sẽ có trọng thưởng, nếu thất bại, tất có trách phạt! Bắt đầu!

Diệp Huyền đang muốn nói, một tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên.

Rất nhanh, ba người đã biến mất sau đám mây.

Mà nữ tử bên cạnh Diệp Huyền cũng ngự kiếm bay theo, Bách Lý Vân cũng như thế.

Thanh âm lão giả vừa dứt, Lam Vũ trực tiếp ngự kiếm bay lên, bay thẳng vân tiêu.

Phi kiếm lướt qua, nữ tử vững vàng hạ xuống bên cạnh Thừa Kiếm đài.

Bách Lý Vân hơi chút do dự, nói:

- Nếu nàng không dùng kiếm, hẳn là sẽ chia năm năm!

Diệp Huyền không nhịn được mà thầm khinh bỉ, lại có thể không biết xấu hổ tới mức này! Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trên Thừa Kiếm đài, lão giả nhìn bốn người Diệp Huyền:

Dung mạo nữ tử cực đẹp, đặc biệt là tư thái, vô cùng uyển chuyển tinh tế, khiến người không nhịn được mà muốn ôm.

Diệp Huyền vội hỏi:

- Lam Vũ sư tỷ rất lợi hại, nghe nói nàng đã chuẩn bị đạt tới Kiếm hoàng.

Bách Lý Vân nói:

Mà Diệp Huyền, lại không chút động tĩnh.

Lão giả nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi có chuyện gì sao?

Diệp Huyền sạm mặt lại, lão tử có chuyện rất lớn! Con mẹ nó chứ không biết ngự kiếm!

Ngự kiếm!

Đường đường là một Kiếm hoàng, lại không biết ngự kiếm!

Diệp Huyền cũng cảm thấy có chút xấu hổ!

Nhân sinh vô cùng nhục nhã!

Thấy Diệp Huyền không nói, lão giả nhíu mày:

- Hắn còn chưa học Ngự Kiếm thuật!

Lão giả ở bên đột nhiên nói:

Diệp Huyền: “…”

- Sao An Diệp huynh đệ ngươi không bay theo?

Bách Lý Vân đi tới trước mặt Diệp Huyền, hơi nghi hoặc:

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang từ xa bay tới, kiếm quang đáp xuống, người tới chính là Bách Lý Vân!

Lão giả nhíu mày càng sâu:

- Nói đùa gì vậy?

Diệp Huyền vội nói:

- Ta mới gia nhập Thương Kiếm tông được nửa tháng, sư tôn còn chưa truyền thụ Ngự Kiếm thuật cho ta!

- Việt sư thúc…

Lão giả yên lặng, nói khẽ:

- Việt sư thúc…

Nói tới đây, lão nhìn qua Diệp Huyền:

- Ngươi không biết ngự kiếm, đúng thực là một vấn đề!

Diệp Huyền gật đầu:

- Ngươi không biết ngự kiếm?

Lão giả hơi ngẩn người, sau đó nói:

- Trưởng lão, ta, ta không biết ngự kiếm!

Diệp Huyền nhanh chóng cười:

- Sao không đáp?

Bách Lý Vân ngây người, sau đó nhìn Diệp Huyền, cười nói:

- Không sao, Ngự Kiếm thuật cũng không khó, sau này An Diệp huynh học lại cũng không muộn. Còn hiện tại, nếu An Diệp huynh không chê, có thể cùng ta ngự kiếm!

Diệp Huyền gật đầu:

- Vậy phiền Bách Lý huynh vậy!

Bách Lý Vân cười to:

- Khách khí!

Nói xong, hắn vung tay phải lên, một thanh kiếm lơ lửng giữa hư không, sau đó liền thả người nhảy lên, vững vàng đứng trên kiếm, tiếp đó nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền cũng thả người nhảy lên, đứng sau lưng Bách Lý Vân, rất nhanh, kiếm quang bắn lên trời, xuyên thẳng qua mây!

Tim đập rộn lên!

Giờ khắc này, Diệp Huyền bỗng cảm thấy tim đập gia tốc, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập!

Rất nhanh, kiếm bay qua mây, Thương Kiếm tông bên dưới cũng trở nên nhỏ bé.

Chỉ một chốc, hai người đã đuổi kịp hai người Lam Vũ.

Lam Vũ hơi ngừng lại, nhìn qua Diệp Huyền cùng Bách Lý Vân:

- Đi thôi!

Nói xong, nàng quay người, hóa thành một đạo kiếm quang, trực tiếp biến mất.

Tốc độ cực nhanh!

Mà nữ tử bên cạnh có vẻ như có chút không phục, cũng lập tức gia tốc, nháy mắt cũng biến mất.

Bách Lý Vân có chút sợ hãi than:

- Lam Vũ sư tỷ thực lợi hại, tốc độ ngự kiếm này vượt xa chúng ta! Có điều cũng không thể làm gì khác, kiếm trong tay Lam Vũ sư tỷ đã đạt tới Chân kiếm đỉnh phong, thậm chí có thể nói là nửa bước Thiên kiếm!

Diệp Huyền hỏi:

- Tốc độ ngự kiếm còn có quan hệ với phẩm chất của kiếm?

Bách Lý Vân gật đầu:

- Đương nhiên, phẩm chất kiếm quyết định khả năng tiếp nhận lực lượng, nếu kiếm không được tốt, tốc độ ngự kiếm sẽ bị hạn chế rất nhiều! Trừ đó ra, tốc độ nhanh chậm còn quan hệ với thực lực cá nhân, điểm này, ngày sau sư tôn ngươi sẽ nói cho ngươi biết!

Diệp Huyền gật nhẹ, không thể không nói, lần này ra ngoài, hắn học được rất nhiều thứ!

Kiếm đạo của nữ tử thần bí quá cao cấp!

Cao cấp tới mức không thích hợp với giai đoạn hiện tại của hắn, thứ hắn cần làm hiện tại, là không thể mơ tưởng quá xa vời, phải bước đi từng bước một!

Chừng nửa canh giờ sau, bốn người bay tới vùng trời một hòn đảo nhỏ, dưới sự dẫn đầu của Lam Vũ, bốn người hạ xuống rìa đảo.

Sau khi hạ xuống, Lam Vũ liếc mắt nhìn ba người Diệp Huyền:

- Đảo này tên là Vạn Dư đảo, thuộc sở hữu của Thương Kiếm tông ta, trên đảo này có rất nhiều Linh khoáng cùng thiên tài địa bảo. Có điều, một ngày trước, toàn bộ người trấn thủ của chúng ta trên đảo này đột nhiên biến mất. Lần này chúng ta tới, là để điều tra vấn đề này!

Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Người của chúng ta ở đây có cảnh giới gì?

Lam Vũ nhìn qua Diệp Huyền:

- Ba Ngự Pháp cảnh, sáu Vạn Pháp cảnh.

Nghe vậy, Diệp Huyền đột nhiên nhíu mày:

- Nếu như đối phương có thể khiến chín người này vô thanh vô tức biến mất, chứng minh đối phương chí ít phải đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, hoặc phải có nhân số rất nhiều. Ta cảm thấy, chỉ bốn người chúng ta, hiện hẳn nên lập tức rời đi, từ nơi khác mà tìm kiếm, chứ không phải lỗ mãng lên đảo!

Nghe vậy, Lam Vũ nhíu mày:

- Thế nào, ngươi sợ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận