Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 544: Theo Ta!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Mục Đạo Nhất này vẫn còn chứ?

Lão giả cười khổ:

- Ta cũng không biết, có điều, cường giả như vậy, hẳn là muốn chết cũng khó.

Diệp Huyền gật nhẹ, sau đó nhìn Đạo Nhất thành:

- Chúng ta đi!

Bên cạnh, lão giả vội nói:

- Ta sẽ không vào cùng công tử! Tinh Vân hạm muốn vào thành, sẽ phải nộp một khoản phí cực lớn, cho nên mong công tử thứ lỗi.

Có điều vẫn còn tốt, còn chưa tới mức Ngự Pháp cảnh đi đầy đất, mà Phá Không cảnh thì cũng không thấy đâu!Rõ ràng, dù là trong Vị Ương Tinh vực, cường giả Phá Không cảnh cũng tương đối ít.

Diệp Huyền hỏi thăm một chút, liền biết cái đài này là nơi khảo thí người muốn gia nhập của Đạo Nhất học viện.

Chỉ một chốc, Diệp Huyền đã tới trước cửa Đạo Nhất thành, đại môn Đạo Nhất thành cao mấy chục trượng, người đứng trước cửa thành mà nhỏ bé như kiến.

Khảo Hạch trụ!

Lão giả nói:

Chỉ cần khiến Nhân đoạn sáng lên, coi như hợp cách.

Diệp Huyền cười nói:

Bất luận là ai đều có thể tới đây kiểm tra, chỉ cần hợp cách, là có thể có cơ hội tiến vào Đạo Nhất học viện!

- Diệp công tử, đi đường cẩn thận!

- Không sao, ngươi trở về đi, đi đường cần thận!

Diệp Huyền tới nội thành, trong thành có một đài cao, trên đài có một cây trụ cao chừng mười trượng.

Thấy cảnh này, thần sắc Diệp Huyền hơi ngưng lại.

Diệp Huyền bước vào Đạo Nhất thành, lập tức nhìn thấy nội thành xa hoa, người đông như kiến, mà tất cả đều là tu sĩ.

Ngự Pháp cảnh cũng không hợp cách, có thể thấy được, khảo hạch của Đạo Nhất học viện nghiêm ngặt tới mức nào, phải nói là hà khắc!

Trên đài, đã có rất nhiều người xếp hàng kiểm tra, Diệp Huyền phát hiện, phương thức kiểm tra rất đơn giản, chỉ cần đánh một kích toàn lực lên trụ là được. Mà trụ này chia làm bốn đoạn, phân biệt đại biểu cho bốn đăng cấp, Thiên đoạn, Địa đoạn, Huyền đoạn, Nhân đoạn.

Mà Diệp Huyền phát hiện, từ khi hắn tới đây đã có hơn ba mươi người lên kiểm tra, nhưng không có bất cứ ai khiến Nhân đoạn sáng lên được. Trong số này, thấp nhất cũng đã đạt tới Ngự Pháp cảnh.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền thầm kinh ngạc, độ khó còn khó hơn tưởng tượng của hắn a!

Diệp Huyền đi tới trước trụ, nghĩ một chút, đánh lên một quyền.

Diệp Huyền quay người, trước mặt hắn là một nữ tử, nữ tử này chừng mười tám mười chín tuổi, mặc bộ liên y, bộ dáng đáng yêu, có điều môi hơi mỏng, hơi có vẻ cay nghiệt.

Rất nhanh, người tới kiểm tra đã dần ít đi.

- Ngươi tới trước!

Hai mươi tuổi đạt tới Ngự Pháp cảnh, nếu đặt ở Thanh Thương giới, đã phải coi là thiên tài đứng đầu, mà ở đây, lại chỉ có thể tính là người thường.

- Làm người, phải biết tự lượng sức mình, nếu không biết tự lượng sức mình, như vậy chính là dốt nát, hiểu chứ?

Nữ tử cũng không tiến lên, tiếp tục nói

Nói xong, hắn đứng qua một bên,

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó liền lên đài, trước mặt hắn còn có ba người, rất nhanh, hai người trước cũng đã thất bại.

Thấy Diệp Huyền quay người nhìn lại, nữ tử lạnh lùng nhìn tới:

- Chỉ là Ngự Pháp cảnh, lại còn muốn tới khảo hạch, loại người như ngươi, đúng là chỉ mang được tâm lý may mắn tới khảo thí.

Diệp Huyền cười nói:

Khảo Hạch trụ không chút nhích động.

- Này, không biết tự lượng sức mình hả?

Diệp Huyền nghĩ một chút, đang muốn xuất kiếm, một thanh âm đột nhiên vang lên:

Một quyền vừa rồi của hắn, đã tương đương với Ngự Pháp cảnh đỉnh phong, nhưng lại không thể khiến Khảo Hạch trụ mảy may thay đỏi.

Diệp Huyền lãnh đạm:

- Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì?

Nghe vậy, ánh mắt nữ tử mặc liên y lập tức lạnh xuống:

- Ngươi lặp lại lần nữa?

Diệp Huyền nói:

- Ta nói ngươi đánh rắm nhiều vậy làm gì?

Nữ tử đôt nhiên bước tới một bước, một cỗ uy áp cường đại bao lấy Diệp Huyền.

Khí tức Ngự Pháp cảnh chân chính!

Diệp Huyền đứng tại chỗ không động, không chút ảnh hưởng bởi khí tức của nữ tử kia.

- Là ánh mắt ta kém cỏi. Xem ra, ngươi còn rất có năng lực!

Chớp mắt yên lặng, nữ tử ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền:

Ngoài trăm trượng, nữ tử nhìn lại tay phải, tay phải nàng đã nứt ra, máu tươi tuôn trào.

Nhìn thấy cảnh này, đám người bốn phía đồng thời đưa mắt nhìn lại, chính xác mà nói là nhìn Diệp Huyền.

Một tiếng bạo tạc vang lên, nữ tử trực tiếp bay ra ngoài, trọn vẹn hơn trăm trượng.

Bành!

- Xuất thủ đi!

Nghe vậy, Diệp Huyền sửng sốt:

- Xuất thủ?

Nữ tử cười lạnh:

- Không phải ngươi rất lợi hại sao? Xuất thủ đi?

Diệp Huyền có chút im lặng, mẹ nó lại gặp tiểu nha đầu cực phẩm?

Nữ tử đột nhiên gầm thét:

- Mau xuất thủ!

Diệp Huyền nghĩ một chút, đột nhiên biến mất tại chỗ, thoáng qua…

Nữ tử đột nhiên tới trước mặt Diệp Huyền, nhìn thẳng:

Giờ hắn không có hứng thú dây dưa mới một tiểu nha đầu.

- Ngươi khảo thí trước đi!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Hóa ra còn chưa xuất toàn lực!

Nhìn thấy cảnh này, nữ tử lập tức nhíu mày, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

Diệp Huyền lắc đầu, không để ý tới đối phương, quay người tới trước Khảo Hạch trụ. Nhìn cây trụ trước mặt, Diệp Huyền mỉm cười, tay phải mở ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, sau đó lập tức đâm tới.

Kiếm đâm vào trụ, chớp mắt yên lặng, trong ánh mắt vô số người, Nhân đoạn trên Khảo Hạch trụ sáng lên.

Nhìn thấy cảnh này, đám người liền hít một ngụm khí lạnh, Nhân đoạn sáng, như vậy cũng có nghĩa là hợp cách!

Nhưng đúng lúc này, Địa đoạn trên Nhân đoạn cũng sáng lên…

Nhìn thấy cảnh này, đám người trợn tròn hai mắt, đầy vẻ khó thể tin được.

Nhưng cũng đúng lúc này, Thiên đoạn trên đỉnh cao nhất cũng sáng lên…

Giờ khắc này, không gia yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Nữ tử kia khó tin nhìn Diệp Huyền, đột nhiên cả giận:

- Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

Nói xong, nàng liền vọt thẳng tới Diệp Huyền.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền hơi nhíu mày lại.

Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ từ xa truyền tới:

- Càn rỡ!

Thanh âm này vừa hiện, một cỗ uy áp đã bao phủ nữ tử kia, nháy mắt, nữ tử kia đã bị ép ngưng tại chỗ.

Một lão giả xuất hiện trên đài, lão giả đưa tay vuốt vuốt râu dê, râu rất dài.

Lạnh lùng nhìn qua nữ tử:

- Đây là nơi khảo thí của Đạo Nhất học viện ta, há lại cho phép ngươi làm bừa.

Nữ tử nhìn qua lão giả, có chút e ngại, lập tức thi lễ thật sâu:

- Bái kiến Phong đạo sư!

Lão giả không để ý tới nữ tử, lại quay người nhìn Diệp Huyền cách không xa, đánh giá hỏi:

- Kiếm tu?

Diệp Huyền hơi thi lễ:

- Đúng vậy!

Lão giả lại nói:

- Kiếm hoàng?

Diệp Huyền hơi do dự, sau đó gật đầu. Hắn thấy, hiện vẫn nên giữ lại thì hơn.

Nghe vậy, tiếng hít khí lạnh vang lên không ngớt.

Kiếm hoàng!

Kiếm hoàng trẻ như thế, dù là ở Đạo Nhất thành không tính là đỉnh cấp nhất, nhưng cũng vô cùng ưu tú!

Hơn nữa, chiến lực của Kiếm tu thường cường hãn hơn người thường!

Nghe Diệp Huyền nói, lão giả khẽ gật đầu:

- Kiếm hoàng chưa tới hai mươi tuổi, hơn nữa còn đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, miễn cưỡng chấp nhận được! Ngươi theo ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận