Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3077: Ngươi không thể học tiếng người sao?

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô: "Ngươi có vấn đề gì sao?"

Lão giả mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Huyền: "Đừng nói ta ỷ lớn bắt nạt bé, bây giờ cho ngươi cơ hội gọi phụ thân ngươi tới đây, ân oán giữa chúng ta với hắn ta sẽ không liên quan gì đến ngươi!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Ta không gọi được!"

Lão giả nhìn hắn: "Vậy ngươi chuẩn bị gánh thay hắn ta đi!"

Diệp Huyền không nói nên lời, lão tử gánh cái đầu ngươi ấy!

Hắn đang định lên tiếng thì lão giả đột nhiên nói: "Vậy thì đừng trách chúng ta cậy lớn bắt nạt bé!"

Khi lão giả vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi, sau đó cánh tay phải của hắn vung về phía trước.

Ầm!

Ầm ầm!

Sau khi hắc y lão giả bay ra ngoài, hắn ta nhìn Diệp Huyền một cái: "Thần Hồn Thuật!"

Trong phút chốc, không gian mà Diệp Huyền đang đứng lập tức trở nên méo mó!

Thần hồn công kích!

Hắc y nam tử lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, sau đó tay phải của hắn ta cách không túm về phía Diệp Huyền.

Hiển nhiên, hắn ta cũng sợ thần hồn công kích!

Một tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền lập tức lui về sau mấy trăm trượng!

Diệp Huyền nhìn lão giả, lúc này, hắc y lão giả đột nhiên nhìn hắc y nam tử, sắc mặt của hắc y nam tử vô cùng nhợt nhạt, hiển nhiên là vừa rồi linh hồn đã bị giáng một đòn nặng nề!

Rầm!

Khi hắn dừng lại, có một hắc y nam tử đang đứng ở nơi cách đó không xa!

Xa xa, sắc mặt của hắc y nam tử đại biến, sau đó, cả người lập tức bay ra ngoài!

Hắc y nam tử gật đầu, đang chuẩn bị ra tay thì Diệp Huyền đột nhiên nói: "Lão đầu, ngươi chuẩn bị đánh hội đồng sao?"

Lúc này, hai mắt hắn từ từ nhắm lại.

Lão giả chế nhạo: "Vậy thì làm sao?"

Hắc y nam tử nhìn Diệp Huyền, trong mắt có chút kiêng kỵ!

Lão giả đột nhiên nói: "Ngươi ra tay, ta sẽ ngăn chặn Thần Hồn Thuật thay cho ngươi!"

Biến mất rồi!

Ầm!

Hắn ta biết rất rõ thực lực của lão giả, vậy mà lại bị tiểu nha đầu này đấm một phát bay luôn?

Nhị Nha không nói lời nào vô ích mà lập tức lao thẳng về phía trước, đấm một quyền về phía lão giả.

Tốc độ nhanh đến mức chớp mắt cái đã không thấy đâu.

Diệp Huyền đột nhiên nhìn Nhị Nha: "Đánh hắn ta!"

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, phía xa tối đen như mực, nhưng hắn lại cảm nhận được rất nhiều luồng khí tức không rõ!

Người ở đây đều không quyết chiến sao?

Diệp Huyền có chút cạn lời, chết tiệt, cái tên này chạy nhanh quá!

Đồng tử của lão giả đột nhiên co lại, ở khoảng cách gần như vậy thì hắn ta không có thời gian để né tránh, vì vậy hắn ta đấm trả một quyền về phía nắm đấm của Nhị Nha!

Nhị Nha nhìn hắc y nam tử, nàng liếm kẹo hồ lô:"Đánh luôn cả người này sao?"

Hiển nhiên là đang hỏi Diệp Huyền!

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì hắc y nam tử quay đầu bỏ chạy!

Ngay khi nắm đấm của hai người tiếp xúc, lão giả lập tức bay ra ngoài, bay thẳng về cuối đường chân trời!

Hắc y nam tử quay đầu nhìn Nhị Nha, trong mắt hắn ta không chỉ có kiêng kỵ, mà còn có chút sợ hãi!

Một cú đấm liền đấm bay rồi?

Hắc y nam tử ở bên cạnh cảm thấy vô cùng sững sờ sau khi nhìn thấy cảnh này!

Rõ ràng là vẫn còn cường giả đang trộm nhìn trong bóng tối!

Diệp Huyền lắc đầu thở dài, tại sao hắn phải bù đắp lại những lỗi lầm mà cha hắn đã gây ra?

Nếu thần miếu không có cực phẩm thần vật thì hắn nhất định sẽ đại nghĩa diệt thân!

Một lúc sau đoàn người lại tiếp tục đi về phía trước!

Trên đường đi, Lý Thiên Hoa thỉnh thoảng lại nhìn Nhị Nha một cái, hắn ta phát hiện ra mình đã đánh giá thấp thực lực của tiểu cô nương này rồi!

A Mộc Liêm cũng nhìn Nhị Nha, nàng biết Nhị Nha rất mạnh, nhưng không biết đối phương lại mạnh mẽ như vậy!

Đúng lúc này, Nhị Nha đột nhiên dừng lại, Diệp Huyền hỏi: "Có chuyện gì?"

Nhị Nha nhìn Tiểu Bạch, bàn chân nhỏ của Tiểu Bạch chỉ sang bên phải.

Diệp Huyền chớp mắt: "Có bảo bối sao?"

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó lại vẫy móng vuốt nhỏ của mình.

Diệp Huyền: "..."

Nhị Nha lắc đầu: "Ta không hiểu!"

Diệp Huyền nhìn Nhị Nha: "Nàng nói cái gì?"

Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, sau đó móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng ra hiệu.

Nhị Nha đứng im: "Là vật gì?"

Trên đường đi vẫn rất yên tĩnh!

Diệp Huyền đi đến bên cạnh Nhị Nha, sau đó nói: "Nhị Nha, có điều gì khiến ngươi cảm thấy nguy hiểm không?"

Nhị Nha lắc đầu: "Hiện tại thì không có!"

Diệp Huyền gật đầu: "Nếu cảm thấy nguy hiểm thì phải nói sớm, hiểu không?"

Nhị Nha gật đầu: "Ta hiểu!"

Diệp Huyền khẽ gật đầu, trong lòng thả lỏng!

Nhị Nha vẫn đáng tin cậy!

Không lâu sau khi rời đi, móng vuốt nhỏ của Tiểu Bạch đột nhiên nhấc lên, Nhị Nha lập tức dừng lại, nàng nhìn Tiểu Bạch: "Có phát hiện gì sao?"

Tiểu Bạch gật đầu.

Và cứ như vậy, đoàn người đi về phía bên phải.

Nhị Nha vẫy tay: "Đi thôi!"

Diệp Huyền suy nghĩ một hồi: "Vậy chúng ta đi xem đi!"

Nhị Nha nhìn Diệp Huyền: "Chúng ta đi xem một chút?"

Có bảo bối!

Tiểu Bạch gật mạnh đầu!

Nhị Nha có chút bất lực: "Bạch, ngươi không thể học nói tiếng người được sao? Ta sắp không hiểu thú ngữ của ngươi rồi đấy!"

Tiểu Bạch: "..."

Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có động tĩnh!

Đám người Diệp Huyền vội vàng quay qua nhìn, cách đó không xa có một con bạch hồ (cáo trắng) đi ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận