Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3680. Hay là ngươi tặng luôn đi! (2)



Chương 3680. Hay là ngươi tặng luôn đi! (2)




“Tỷ tỷ?”
A Đạo Linh chớp mắt, nụ cười của nàng có hơi kì quái: “Ngươi gọi ta là tỷ tỷ?”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Thực không dám giấu, ta đã ở Linh Sơn một thời gian, ta ngưỡng mộ tiền bối đã lâu, hôm nay được gặp tiền bối, ta… ta kích động nên nói năng lộn xộn, mong tiền bối lượng thứ!”
A Đạo Linh lắc đầu cười, nụ cười của nàng tươi tắn vô cùng: “Tiểu gia hỏa này, mồm miệng của ngươi cũng lanh lợi gớm.”
Nói đoạn, nàng bèn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền bèn bay đến lòng bàn tay nàng.
Nhìn Thanh Huyền Kiếm, nụ cười trên gương mặt A Đạo Linh dần biến mất, ánh mắt nàng có vẻ nghiêm nghị.
Hồi lâu sau, A Đạo Linh nhìn Diệp Huyền: “Ai đã tạo ra thanh kiếm này?”
Diệp Huyền nói: “Muội muội của ta!”
A Đạo Linh nhíu mày: “Muội muội của ngươi?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
A Đạo Linh trầm mặc một hồi rồi nói: “Ngươi nói ngươi ngưỡng mộ ta?”
Diệp Huyền do dự rồi bảo: “Đúng vậy! Ta ngưỡng mộ tiền bối!”
A Đạo Linh cười ha ha: “Ban nãy ngươi gọi ta là tỷ tỷ cơ mà? Được đấy, ta nhận đệ đệ này!”
Vẻ mặt Diệp Huyền sựng lại.
Ngôn Bán Sơn: “…”
A Đạo Linh chớp mắt: “Sao nào, ngươi không muốn à?”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Muốn! Cực kì muốn ấy chứ! Chào tỷ tỷ!”
A Đạo Linh cười ha ha, nàng quan sát Thanh Huyền Kiếm của Diệp Huyền, sau đó cười nói: “Tiểu gia hỏa, ngươi có biết bên trong thanh kiếm này ẩn chứa thứ gì không?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thời không chi đạo!”
A Đạo Linh lắc đầu: “Chỉ là một trong số đó thôi!”
Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Còn có gì khác sao?”
A Đạo Linh gật đầu: “Còn có một loại sức mạnh thần bí, có điều đã bị phong ấn, thế nhưng nếu như thanh kiếm này mà tiến hóa thì sức mạnh đó sẽ được giải phóng. Đương nhiên, với thực lực hiện giờ của ngươi, e là khó mà sử dụng được sức mạnh này!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Không sao, dù sao thì ta cũng không dựa dẫm vào ngoại vật! Ta cũng không hay dùng thanh kiếm này!”
Tiểu Hồn: “…”
A Đạo Linh cười ha ha: “Tiểu gia hỏa, ngươi thú vị thật đấy, ta rất thích tính cách này của ngươi!”
Nói đoạn, nàng bèn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bay đến trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền thu Thanh Huyền Kiếm lại, hắn do dự một lát rồi nói: “Tỷ, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
A Đạo Linh khẽ mỉm cười: “Ngươi muốn hỏi ta với người tạo ra thanh kiếm này ai mạnh hơn ai đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu.
A Đạo Linh mỉm cười: “Một thanh kiếm mà nàng ta tùy tiện tạo ra lại có thể chém vỡ thời không do ta sắp xếp, ngươi nói xem?”
Diệp Huyền muốn nói lại thôi.
Thực ra điều hắn muốn hỏi nhất là A Đạo Linh có cảm nhận được thực lực thực sự của Thanh Nhi hay không! Sau khi hắn tới Đạo Lâm Giới, hắn thấy thế giới này đã tiệm cận Thanh Nhi và cha hắn! Bởi vì cha hắn và Thanh Nhi không có cảnh giới! Mà Vô cảnh ở Đạo Lâm Giới cũng tương tự với không có cảnh giới mà cha hắn và Thanh Nhi nói!
Có điều, hắn vẫn không hỏi, bởi vì hỏi vậy đường đột quá!
Nói năng cũng phải có chừng mực!
Lúc này, Ngôn Bán Sơn đột nhiên hỏi: “Sư tôn, ngươi đã đi đâu thế?”
A Đạo Linh nhìn sang Ngôn Bán Sơn, nàng cười: “Một nơi thú vị!”
Ngôn Bán Sơn còn muốn hỏi gì đó, song A Đạo Linh lại lắc đầu: “Đợi sau khi ngươi có đủ thực lực thì đương nhiên sẽ biết! Hiện giờ ngươi biết cũng chẳng có tác dụng gì. Ngươi chỉ cần hiểu là ngươi phải cố gắng tu luyện, đạt đến Vô cảnh!”
Ngôn Bán Sơn khẽ gật đầu, nàng không nói gì nữa!
Lúc này, A Đạo Linh xòe tay ra, một nạp giới chầm chậm bay đến trước mặt Ngôn Bán Sơn: “Trong nạp giới này có thứ có thể giúp đỡ ngươi đó, nếu như cơ duyên của ngươi đến, có lẽ ngươi sẽ đạt được Vô cảnh!”
Nói đoạn, nàng bèn quan sát Ngôn Bán Sơn, cười nói: “Nền tảng của ngươi rất vững chắc, muốn đạt Vô cảnh cũng không có gì khó!”
Vô cảnh!
Đôi đồng tử của Ngôn Bán Sơn co lại: “Chuyện này… sư tôn đã đạt đến Vô cảnh rồi à?”
Diệp Huyền cũng ngạc nhiên.
Phải biết rằng A Đạo Linh vẫn được đồn là đã đạt đến Vô cảnh, nhưng không một ai biết nàng đã đạt Vô cảnh thật hay chưa. Thế nhưng hiện giờ xem ra, rõ ràng là đối phương đã đạt Vô cảnh!
A Đạo Linh nhếch khóe miệng: “Có biết năm xưa tại sao ta phải rời đi không?”
Ngôn Bán Sơn trầm mặc một hồi rồi run rẩy nói: “Năm xưa khi sư tôn rời đi thì đã đạt Vô cảnh rồi!”
A Đạo Linh gật đầu, nàng mỉm cười: “Đúng vậy. Sau khi ngươi đạt Vô cảnh, ban đầu ngươi sẽ thấy hơi chán, bởi vì những người xung quanh ngươi chẳng khác gì loài kiến cả! Vô cảnh và dưới Vô cảnh thực sự cách biệt quá lớn! Lớn đến mức độ nào? Một trời một vực! Sau khi đạt Vô cảnh, ngươi sẽ phát hiện mọi thứ xung quanh trở nên vô nghĩa! Bởi lẽ ngươi chính là một sự tồn tại vô địch! Đương nhiên, đừng lo lắng, cảm giác chán nản này sẽ lập tức bay biến! Bởi vì ngươi sẽ phát hiện ra một bầu trời mới!”
Diệp Huyền tò mò: “Bầu trời mới?”
A Đạo Linh mỉm cười: “Con người ấy à, như một tế bào trong cơ thể vậy… Ngươi có hiểu ý của ta không?”
“Đậu má!”
Lúc này, tiểu tháp đột nhiên nhảy cẫng lên: “Nàng ta biết cái này cơ…”
Diệp Huyền nhíu mày, thầm nói: “Ngươi cũng biết?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Nữ nhân này ít nhất đã biết tổ chức cấu tạo của sinh mệnh rồi!”
Lúc này, A Đạo Linh cười nói: “Cái tháp trong cơ thể ngươi thú vị đấy!”
Diệp Huyền kinh ngạc: “Tiền bối có thể nghe thấy nó nói chuyện sao?”
A Đạo Linh cười mà như không cười: “Ngươi nói xem?”
Diệp Huyền: “…”
A Đạo Linh nhìn hắn, nàng cười: “Bất cứ sinh linh gì cũng đều nhỏ bé cả thôi, trong vũ trụ thì nhân loại cũng chỉ như những tế bào bé nhỏ, thực ra còn nhỏ hơn cơ… Như Đạo Lâm Giới, thực ra nơi này không nhỏ, nhưng nếu đặt trong toàn vũ trụ thì chẳng khác gì hạt cát, hạt bụi. Vũ trụ vô tận, đại đạo cũng vô tận! Mấy cái vượt qua đại đạo, vượt khỏi vận mệnh cũng chỉ là ảo mộng thôi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nói vậy tức là không điểm kết thúc rồi!”
A Đạo Linh cười nói: “Có thể nói như vậy, bởi vì ai biết được tận cùng của vũ trụ là ở đâu.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Liệu mấy người Thanh Nhi có biết tận cùng của vũ trụ là ở đâu không?
Rất rõ ràng, họ không biết!
Nếu như biết thì ba người họ sẽ không tiếp tục đi nữa!
Lúc này, A Đạo Linh đột nhiên cười nói: “Được rồi! Về cơ bản là kết thúc được rồi! Giờ ta muốn đi gặp muội muội của ngươi!”
Diệp Huyền nhìn nàng, hắn ngạc nhiên: “Gặp Thanh Nhi?”
A Đạo Linh cười nói: “Đúng thế! Một cường giả siêu cấp thần bí như thế chẳng lẽ lại không gặp? Đợi khi nào về ta sẽ tặng ngươi một món quà!”
Diệp Huyền buột miệng bảo: “Hay là ngươi tặng luôn đi!”
A Đạo Linh: “…”
Hết chương 3680.



Bạn cần đăng nhập để bình luận