Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3656. Nói mất là mất! (2)



Chương 3656. Nói mất là mất! (2)




Khoảnh khắc Tuyết Sơn Vương xuất hiện, những cường giả của Đại Tuyết Sơn lập tức trở nên kích động, tất cả bọn họ đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Tuyết Linh Lung ở bên cạnh Diệp Huyền cũng hành lễ!
Tuyết Sơn Vương vô địch!
Đây là tín ngưỡng của tất cả cường giả Đại Tuyết Sơn!
Mấy người Phàm Giản cũng đang nhìn Tuyết Sơn Vương, năm xưa bọn họ cũng là kì tài, tuy nhiên ở thời đại đó đứng trước mặt Tuyết Sơn Vương, tất cả thiên tài yêu nghiệt đều phải lu mờ, bao gồm cả Khổ Tu!
Với bọn họ mà nói, bọn họ cũng bi thương lắm!
Bởi lẽ dù bọn họ có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì vẫn luôn có một người ở phía trên đè ép bọn họ!
Sắc mặt mấy người Võ Linh Mục cũng phức tạp vô cùng!
Đúng lúc ấy, Tuyết Sơn Vương chầm chậm quay đầu nhìn Diệp Huyền ở phía không xa. Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Diệp Huyền mở mắt, mí mắt hắn giật giật, cái tên này định nhắm vào hắn đấy à?
Tuyết Sơn Vương không phải Mục Ma, chắc chắn không dễ bị mắc lừa!
Lúc này, Tuyết Sơn Vương chuyển ánh mắt qua Thanh Huyền Kiếm trên tay Diệp Huyền. Một lát sau, hắn ta thu hồi ánh mắt, đoạn nhìn Cổ Sầu ở phía trước: “Đổi chỗ khác không?”
Cổ Sầu mỉm cười: “Đương nhiên!”
Dứt lời, thời không xung quanh hai người đột nhiên trở nên hư ảo. Rất nhanh sau đó, cả hai như xuyên qua vô số thời không, thế nhưng trong mắt mọi người, thực ra hai người họ vẫn đứng tại chỗ!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy người Phàm Giản dần trở nên nghiêm trọng.
Nhìn thì có vẻ Cổ Sầu và Tuyết Sơn Vương đang ở đây, nhưng thực ra đã cách rất xa!
Võ Linh Mục ở bên cạnh Phàm Giản trầm giọng nói: “Phàm Giản, ngươi có biết Tuyết Sơn Vương đã đạt đến trình độ nào không?”
Phàm Giản lắc đầu: “Không cảm nhận được!”
Đôi đồng tử của Võ Linh Mục co lại: “Không cảm nhận được ư?”
Phàm Giản gật đầu: “Không cảm nhận được!”
Nghe vậy, vẻ mặt Võ Linh Mục lại trở nên nghiêm trọng, trong lòng hắn ta kinh hãi vô cùng!
Phàm Giản là Mệnh Tri Thần Giả đấy!
Thế mà nàng ta không cảm nhận được vậy thực lực của Tuyết Sơn Vương phải cao siêu đến mức nào? Hiện giờ Tuyết Sơn Vương đã đạt đến trình độ nào?
Vẻ mặt Võ Linh Vương càng lúc càng nghiêm trọng.
Lúc này, Phàm Giản nhìn Cổ Sầu vẫn còn băng qua thời không: “Cổ Sầu… hắn ta cũng thần bí lắm! Trước đó lúc giao thủ với ta và ngươi, hắn ta đã che giấu thực lực của mình! Chỉ là không biết che giấu bao nhiêu thôi!”
Võ Linh Mục nhìn Cổ Sầu, hắn ta khẽ nói: “Không ngờ hàng vạn năm sau Ác tộc lại có một yêu nghiệt kinh khủng như vậy!”
Phàm Giản gật đầu: “Mỗi một thời đại đều sẽ có những yêu nghiệt tuyệt thế như vậy mà!”
Nói đến đây, nàng ta ngừng lại một chút rồi nhìn về phía Diệp Huyền.
Võ Linh Mục mỉm cười: “Ngươi thấy cái tên này có phải thiên tài yêu nghiệt không?”
Phàm Giản trầm mặc một hồi rồi nói: “Ngươi thấy sao?”
Võ Linh Mục liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó nói: “Mặc dù không tồi nhưng cũng không tính là thiên tài yêu nghiệt đẳng cấp được!”
Phàm Giản lại lắc đầu: “Không nên đánh giá hắn theo cách đó!”
Phàm Giản nhìn Võ Linh Mục: “Không biết xấu hổ không có tác dụng quá lớn, thế nhưng không biết xấu hổ mà cộng với ô dù lớn thì sao? Nếu như ngươi muốn động vào hắn thì hắn có thể khiến ngươi tức chết đấy, ngươi tin không?”
Võ Linh Mục sượng mặt, lúc này hắn ta nhớ đến Mục Ma!
Cái tên đó chết như thế nào?
Hắn ta bị Diệp Huyền chọc tức đến mức đầu óc không được bình thường, sau đó bị lừa mất mạng!
Nếu như trong tình huống bình thường thì chắc chắn Mục Ma sẽ không làm người tiên phong như vậy.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền nhìn Phàm Giản, nữ nhân này sao cứ nhìn hắn vậy? Nếu như là nhìn Thanh Huyền Kiếm thì hắn còn hiểu được, nhưng thỉnh thoảng nàng ta còn liếc hắn!
Chẳng lẽ nàng ta vừa mắt hắn?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lại nhìn Phàm Giản. Thực ra nữ nhân này cũng xinh đẹp ra phết, nếu như nạp nàng ta vào hậu cung… À không, thu làm đồ đệ! Nếu như nhận nàng ta làm đồ đệ thì khi ấy, đối phương cầm Thanh Huyền Kiếm e là Tuyết Sơn Vương cũng phải dè chừng nàng ta!
Nhưng làm sao để biến nàng ta trở thành nữ nhân của mình… à không thành đồ đệ của mình…
Diệp Huyền toát mồ hôi!
Đi theo tiểu tháp lâu rồi nên tư tưởng của hắn càng lúc càng đen tối!
Đúng lúc áy, Cổ Sầu ở phía xa xa và Tuyết Sơn Vương đột nhiên dừng lại. Mà lúc này, bọn họ đã tiến vào một thời không lĩnh vực nào đó. Hiện giờ bọn họ cách mấy người Diệp Huyền cực kì xa.
Hai người đều là cường giả đẳng cấp, một khi giao thủ thì người khác không chịu được sức ảnh hưởng từ họ. Chỉ khi tiến vào một nơi khác thì mới đỡ gây ra nhiều phiền phức!
Lúc này, Cổ Sầu đột nhiên cười: “Đợi ngày này rất lâu rồi!”
Tuyết Sơn Vương liếc nhìn Cổ Sầu, vẻ mặt hắn ta rất bình tĩnh: “Tới đi!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên bước lên phía trước một bước. Chỉ trong chốc lát, thời không lập tức đóng băng, nhiệt độ giảm đi rất nhiều. Nếu như ở bên ngoài thì chắc cả vũ trụ đã bị đóng băng hoàn toàn!
Ở phía xa xa, Cổ Sầu khẽ cười: “Đây là Băng Phong Vực năm xưa của ngươi à?”
Nói đoạn, hắn ta bèn bước lên phía trước một bước, chầm chậm giơ tay phải lên…
Hết chương 3656.



Bạn cần đăng nhập để bình luận