Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 674: Để Ta Tới, Để Cho Ta Tới!

Nam tử trung niên cúi đầu nhìn thoáng qua trước ngực hắn, trước ngực hắn đang hư thối với tốc độ cao!

Yên lặng một chớp mắt, nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Kiếm cấp bậc Tiên khí! Rốt cục ngươi còn có bao nhiêu bảo vật!

Giờ phút này, hắn thật sự có chút biệt khuất.

Thực lực của Diệp Huyền xác thực hết sức yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức khiến cho hắn cũng phải kinh hãi, thế nhưng, cảnh giới của Diệp Huyền và hắn chênh lệch rất nhiều! Có thể nói, Diệp Huyền căn bản không có khả năng chiến thắng hắn!

Nhưng vấn đề là Diệp Huyền có quá nhiều bảo vật!

Lúc trước Diệp Huyền lấy ra một chuôi kiếm màu đen, hắn đã vô cùng kiêng kỵ, mà bây giờ, lại lấy ra một thanh kiếm, hơn nữa, chuôi kiếm này còn là Tiên khí!

Hơn nữa, hắn còn biết, chắc chắn Diệp Huyền vẫn còn bảo vật cấp bậc này!

Lúc này, vẻ mặt hai lão giả đứng bên cạnh nam tử trung niên kia cũng có chút khó coi, mặc dù bọn hắn đều là cường giả Thánh cảnh, nhưng cũng không dám khinh thường trang bị cấp bậc Tiên khí a! Hơn nữa, Diệp Huyền vừa mới động thủ đã lấy ra nhiều bảo vật như vậy!

Nam tử trung niên tên là Dư Thiên trầm giọng nói:

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt nam tử trung niên ở xa xa lập tức trở nên cực kỳ khó coi:

- Dư Thiên hộ pháp, thông báo Môn chủ đi!

Thanh âm vừa dứt, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một món khôi giáp màu vàng, theo món khôi giáp màu vàng này xuất hiện, cả bộ Chư Thần Bộ đồng loạt xuất hiện.

- Ngươi nhìn phía dưới đi!

Diệp Huyền dẫn theo kiếm đi đến phía nam tử trung niên:

- Môn chủ không ở Thiên Vực!

Giờ khắc này, khí tức của hắn lại tăng vọt lần nữa!

- Để ta nhìn một chút, Quỷ Môn ngươi còn có bao nhiêu cường giả Thánh cảnh!

Bên cạnh nam tử trung niên, một lão giả trầm giọng nói:

Vẻ mặt lão giả có chút khó coi:

- Lại là Tiên khí! Lại là Tiên khí!

- Tần tôn giả chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất nửa canh giờ, lúc đó, chờ đầu yêu thú kia rảnh tay, tăng thêm Diệp Huyền này, chúng ta đều không phải đối thủ của hắn, nhất định phải thông báo Môn chủ!

Lão giả trầm giọng nói:

Dư Thiên quay đầu nhìn về phía dưới núi, dưới núi, lão giả kia đã bị Đế Khuyển áp chế gắt gao, có thể nói, bại trận chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian!

- Khởi động thủ hộ trận!

- Hắn mang một thân thần trang cấp bậc Tiên khí, chúng ta căn bản không có khả năng chém giết hắn trong thời gian ngắn, huống chi, thân thể Dư hộ pháp ngươi còn đang hư thối, thực lực đại giảm... Còn nữa, không biết người này còn có át chủ bài gì không, cứ tiếp tục như thế, cực kỳ bất lợi đối với chúng ta. Hoặc là gọi Môn chủ, hoặc là khởi động thủ hộ trận.

- Môn chủ không ở Thiên Vực, hắn đi đến Táng Thiên trường thành, mà bên kia, có Vị Ương cung chủ trấn thủ, truyền âm từ bên này căn bản không cách nào truyền đi, hơn nữa, nếu đơn phương truyền âm về phía bên kia, bị Vị Ương cung chủ biết được, phiền phức càng lớn hơn. Còn nữa, Môn chủ cũng không muốn Vị Ương cung chủ biết được hắn đã đi đến Táng Thiên trường thành.

- Nếu ba người chúng ta hợp lại, có thể chém giết hắn trong khoảng thời gian ngắn hay không?

- Khởi trận!

Dư Thiên nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Nơi xa, Diệp Huyền dừng bước, chân mày hơi nhíu lại.

Rất nhanh, từng đạo hắc quang bay ra từ bốn phía tòa quỷ sơn, giữa những hắc quang này, là vô số ác hồn.

Thanh âm vừa dứt, cả tòa quỷ sơn đột nhiên run lên kịch liệt.

Lão giả lắc đầu, có chút bất đắc dĩ:

Lão giả trầm giọng nói:

- Vậy thì khởi động thủ hộ trận!

Dư Thiên gật đầu, hắn quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa kia:

Dư Thiên trầm mặc một lát, sau đó nói:

Dư Thiên lắc đầu:

- Tại sao không gọi Môn chủ?

Lão giả nhíu mày:

- Là Vạn Quỷ trận!

Bốn phía, có tiếng kinh ngạc vang lên:

- Quỷ Môn này vậy mà lại khởi động Vạn Quỷ đại trận!

- Có thể không khởi động sao? Diệp Huyền này một thân thần trang, Thánh cảnh căn bản không thể làm gì hắn, nếu tiếp tục liều mạng với hắn, những cường giả Thánh cảnh Quỷ tông này sợ là phải liều sạch sẽ.

- Không nghĩ tới thực lực của Diệp Huyền này vậy mà lại mạnh mẽ như thế, hơn nữa, trên người hắn thế mà có nhiều bảo vật như vậy, sau lưng người này không đơn giản a!

- Tiếp tục xem đi! Xem hắn làm sao ứng đối Vạn Quỷ đại trận của Quỷ Môn này!

"..."

Âm thầm một bên khác, Mạc Châu Bách Hiểu các nhìn Diệp Huyền phía dưới, không biết đang suy nghĩ gì.

Phía dưới, cả tòa quỷ sơn bắt đầu rung động kịch liệt, vô số ác hồn bay ra từ trong những phần mộ phía trên quỷ sơn kia, cuối cùng toàn bộ đều hội tụ ở trên đỉnh quỷ sơn, giờ khắc này, toàn bộ đỉnh quỷ sơn đều tràn ngập ác hồn bay lơ lửng.

- Tiểu chủ đừng vội, số máu này đều là máu của những ác hồn này khi còn sống, bọn hắn đang lợi dụng số máu này để giam cầm tiểu chủ, tiểu chủ không cần lo lắng, đợi chút nữa ta cũng có thể thu hết số máu này. Ta có thể cảm nhận được, toàn bộ ác hồn dưới lòng đất đã sắp phóng xuất ra hết, xin tiểu chủ chờ đợi một lát.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua vòng sáng huyết sắc dưới chân, Tiểu Hồn đột nhiên nói:

Cùng lúc đó, dưới chân Diệp Huyền xuất hiện một vòng sáng màu đỏ như máu, vô số máu tươi bắt đầu hội tụ về phía vòng sáng này.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái, rất nhanh, mặt đất phía dưới đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, càng ngày càng nhiều ác hồn từ sâu trong lòng đất bay ra, không đến một hồi, khắp toàn bộ quỷ sơn đều tràn ngập đủ loại ác hồn.

- Phải không?

Dư Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

Tiểu Hồn lại nói:

- Tiểu chủ không biết, ta có khả năng thôn phệ hết những hồn phách này.

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó vội vàng nói:

- Vậy ngươi mau ra đây thu a!

Tiểu Hồn nói:

- Không vội, bên trong lòng đất này, còn có vô số ác hồn, chờ bọn hắn phóng xuất ra hết ta lại thu cũng không muộn!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn qua Dư Thiên cách đó không xa, cười lạnh:

- Đây chính là Vạn Quỷ đại trận của Quỷ Môn ngươi? Ta thấy cũng chỉ có thế mà thôi!

Nói xong, hắn đưa tay chém ra một kiếm, một ác hồn phía bên phải trực tiếp bị một kiếm này chém vỡ!

Diệp Huyền sửng sốt.

Thanh âm của Tiểu Hồn!

- Tiểu chủ, để ta tới, để cho ta tới!

Đúng lúc này, một thanh âm hưng phấn đột nhiên vang lên từ trong đầu hắn:

Diệp Huyền yên lặng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều ác hồn như vậy, không phải nhiều bình thường a, hơn nữa còn rất mạnh...

Những ác hồn này đều đang nhìn chằm chằm Diệp Huyền phía dưới, trong mắt bọn hắn, tràn đầy vẻ tham lam.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Tốt!

Nói xong, hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía dưới, Đế Khuyển còn đang đại chiến với lão giả kia, nhưng giờ phút này, lão giả kia đã liên tục bại lui, chỉ có thể bị động phòng thủ.

Kéo!

Hiện tại hắn cần phải câu giờ một chút, câu giờ tới khi Đế Khuyển thoát thân được, bởi vì hắn không thể xác định Quỷ Môn còn có chuẩn bị gì phía sau hay không.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua Dư Thiên:

- Ta và Quỷ Môn không oán không cừu, vì sao Quỷ Môn muốn bắt muội muội ta?

Dư Thiên lạnh lùng nói:

- Ai biết nàng là muội muội ngươi? Dĩ nhiên, cho dù biết, với thể chất đặc biệt của nàng, Quỷ Môn ta cũng sẽ không từ bỏ.

Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt tay phải, thần sắc của hắn bình tĩnh:

- Rốt cục bây giờ nàng như thế nào?

Dư Thiên đang muốn nói chuyện, lão giả bên cạnh hắn đột nhiên nói:

- Hắn đang trì hoãn thời gian!

Nghe vậy, Dư Thiên giật mình trong lòng, hắn nhìn thoáng qua Đế Khuyển và lão giả ở phía dưới, thoáng cái, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, hãy trả giá cho sự dốt nát của ngươi đi!

Thanh âm vừa dứt, hai tay hắn bóp một ấn quyết, trong miệng mặc niệm:

- Vạn quỷ nghe lệnh, phệ!

Nói xong, hai tay của hắn khẽ ép về phía Diệp Huyền.

Trong nháy mắt, những ác hồn trên cả tòa quỷ sơn kia tựa như chó dữ chụp mồi nhào tới phía Diệp Huyền trong huyết trận nơi xa.

Giờ khắc này, thiên địa biến sắc!

Diệp Huyền mặt không biểu tình, ngay lúc những ác hồn kia tới gần hắn, Diệp Huyền đột nhiên xuất ra một thanh kiếm chỉ về phía bầu trời:

- Thu cho lão tử!

Trấn Hồn Kiếm khẽ run lên, trong chốc lát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận